Ngành Mai
Tựa đề bài viết trên đây là lời tâm sự của cô đào Phương Hồng Thủy, trong ngày lănh giải Trần Hữu Trang ở trong nước vào năm 1991. Lời tâm sự gần như than thở kia đă gây xúc động cho khá nhiều người có mặt trong ngày phát giải. Các kư giả kịch trường cũng buồn và thông cảm cho tâm trạng cô đào tài sắc Phương Hồng Thủy, đă không có được cái may mắn như các bạn cùng đoạt giải.
Người ta đi biển có đôi, c̣n cô đào trẻ đẹp Phương Hồng Thủy th́... (H́nh: Bộ sưu tập của Ngành Mai)
Thật vậy, năm đó trong khi các nghệ sĩ cùng trúng giải với cô ai cũng có đôi, có cặp tập dượt để tŕnh diễn trong ngày phát giải. C̣n riêng Phương Hồng Thủy th́ anh kép đóng cặp Trọng Hữu đă biền biệt đi hát ở miền Tây, không biết ở tỉnh nào.
Thông thường nghệ sĩ trúng giải được ban tổ chức thông báo, th́ phải chuẩn bị lại lớp tuồng mà ḿnh được chấm để tŕnh diễn trước quan khách, khán giả trong buổi lễ phát giải. Dĩ nhiên người bạn đồng diễn (kép hay đào) phải hợp “rơ” với ḿnh th́ ca diễn mới đạt. Và đây là buổi tŕnh diễn được coi như đánh dấu khúc quanh quan trọng trong cuộc đời đi hát của ḿnh.
V́ không có kép đóng cặp ca diễn với Phương Hồng Thủy, nên trong đêm phát giải nàng “bơ vơ” nhứt. Cô cũng là nghệ sĩ duy nhứt không có tiết mục tŕnh diễn. Vai tṛ mà Phương Hồng Thủy được chấm là vai Mộng Cầm diễn cặp với kép Trọng Hữu trong vai Hàn Mạc Tử.
Một nhà báo hỏi kép đóng cặp ở đâu mà không có mặt diễn với Thủy trong cái đêm phát giải long trọng này.
Một cái lắc đầu nhẹ, Phương Hồng Thủy buồn ra mặt:
- Thủy làm sao biết được hiện giờ “kép” của Thủy - nghệ sĩ Trọng Hữu đang lưu lạc ở phương trời nào?
Trong lớp diễn từ 2 năm trước, giọng nói đầm ấm của Phương Hồng Thủy như từ nơi xa xôi nào đó đưa người ta vào cuộc t́nh thơ mộng, lăng mạn của nàng Mộng Cầm và chàng Hàn Mặc Tử. Hai năm qua rồi, nhưng lớp diễn trong vở “Hàn Mặc Tử” vẫn c̣n in dấu ấn đậm nét trong ḷng Phương Hồng Thủy. Cô tâm sự tiếp:
- Không biết ḿnh đă diễn vở này trên sân khấu Kiên Giang với anh Trọng Hữu (vai Hàn Mặc Tử) bao nhiêu lần, tưởng chừng những cảm xúc với nhân vật sẽ nguội lạnh dần đi. Nhưng không hiểu sao mỗi khi đến lớp diễn ấy, khi nh́n vào mắt của anh Hữu, Thủy lại xúc động - niềm xúc động như t́nh yêu mănh liệt của thuở ban đầu.
- Tại sao lớp diễn ấy lại làm chị xúc động đến vậy?
- Những cuộc t́nh đẹp trên sân khấu bao giờ cũng gây cho Thủy niềm xúc động sâu xa, mà Thủy chẳng bao giờ có được cái hạnh phúc trọn vẹn ấy ở trong đời thường. Thủy muốn yêu và sống cho nhân vật, cho chính những khát vọng của riêng ḿnh trên sàn diễn.
- Chị vừa nói “nh́n vào mắt anh Hữu...” có nghĩa là...
- Ồ không, chị đừng nghĩ vậy. Anh Hữu có một điểm rất đặc biệt là ảnh hay diễn bằng mắt. Quả thật anh Hữu không đẹp trai, trông c̣n xấu trai là khác nhưng anh diễn xuất rất thật, rất nhiệt t́nh, đặc biệt ánh mắt diễn cảm của anh ấy luôn khơi gợi cảm hứng cho người bạn diễn chung. Thủy nghĩ, đó chính là sức lôi cuốn đặc biệt của anh Hữu. Nhiều khi trên sân khấu chỉ một cái nh́n đằm thắm, một cái liếc mắt t́nh tứ của ảnh cũng làm cho ḿnh xao động, bay bổng trong thế giới của nhân vật.
- C̣n ngoài đời, có khi nào chị bị ánh mắt mê hoặc của anh ấy “hớp hồn” không?
- Anh Hữu có tính bông lơn, thích trêu đùa, chọc ghẹo. Ḿnh th́ sống gần với ảnh, hiểu nhau quá nên khó thể xao xuyến được. Thủy chỉ “phải ḷng” với những nhân vật của anh Hữu trên sàn diễn khi ấy, ảnh không c̣n là ảnh nữa và ḿnh cũng vậy. Cũng lạ là Thủy chỉ diễn chung với anh Hữu trên sân khấu chưa đầy hai năm, từ cuối năm 1988 đến giữa năm 1990 trong một số vở: Lan và Điệp, Hàn Mặc Tử... nhưng khán giả vẫn nhớ và bầu chọn Thủy với anh Hữu, Thủy rất bất ngờ.
- Lâu nay chị có gặp anh Trọng Hữu không?
- Lâu rồi ḿnh không có dịp gặp lại ảnh, ngay bây giờ khi nhận giải này, Thủy cũng không biết anh Hữu với đoàn đang phiêu bạt ở phương trời nào. Ngày lễ phát giải, ai cũng có đôi lên diễn chung, c̣n ḿnh th́ lại bơ vơ một ḿnh. Giá như anh ấy biết tin và về kịp th́ hay biết mấy.
Tuy vậy, Phương Hồng Thủy vẫn có mặt ở buổi lễ phát giải rất sớm trước giờ tŕnh diễn với bộ áo dài vàng lộng lẫy và một nụ cười... không trọn vẹn.