Phóng viên Rupert Wingfield Hayes của đài BBC kể lại là tuần rồi, vào một buổi sáng mùa xuân thật đẹp, anh đứng ở một góc đường ở khu ngoại ô phía tây của Tokyo. Trong suốt nhiều trăm mét ở cả hai hướng đi và về, đông nghẹt người, xếp hàng sâu ba bốn tầng, là những khuôn mặt trông chờ và xúc động. Rồi, với không có một chút nào báo trước nào cả, một chiếc xe limousine màu đen đi tới qua một cây cầu, những xe motô cảnh sát bao quanh.
Khi cái xe đi qua, trong giây phút ngắn ngủi, chúng tôi thấy Hoàng Đế Akihito và Hoàng hậu Michiko đă ngồi chúi ra trước tay nhẹ nhàng vẫy. Một đợt vỗ tay hoan hô và nhiều người trong đám đông phất những lá cờ plastic, rồi xe chạy qua. Nhà báo cảm thấy quá vội vàng. Và anh bảo không phải chỉ riêng anh. Gần đó một bà cụ đang mắng ông cảnh sát. “Tại sao họ đi nhanh quá vậy?” bà hỏi. “Thường xe của họ đi qua chậm hơn nhiều. Chúng tôi hầu như chưa kịp thấy mặt họ.” Ông cảnh sát mỉm cười b́nh tĩnh. Rơ ràng ông ta chẳng có thể kiểm soát về tốc độ của đoàn xe.
Nhà báo bảo chờ đợi vài trăm những người say mê hoàng gia có mặt để chứng kiến chuyến viếng thăm cuối cùng của Hoàng đế và hoàng hậu đến các lăng tẩm của hoàng gia. Thay v́ vậy đă có 5,000 người hay hơn nữa đổ ra chào đón. Nhiều người rơi lệ trước khi đám đông giải tán.
Một bà mặc một cái áo kimono tuyệt đẹp giải thích:
“Tôi biết ơn v́ những ǵ họ đă làm cho nhân dân Nhật Bản. Tôi vẫy tay chào họ với một cảm giác vô cùng xúc động và cảm tạ cho những năm qua.”
Bà bạn đi cùng thêm:
“Tôi thật sự xúc động. Tôi hy vọng nay ông ta có thể nghỉ ngơi và có một cuộc sống an lành sau quá nhiều năm thi hành nhiệm vụ.”
Cô Kaoru, với cái nón thật rộng vành, cũng đến với một nhóm bạn. Cô nói:
“Tôi không thuộc thế hệ có kinh nghiệm chiến tranh. Nhưng khi nh́n lại, chính hoàng đế đă duy tŕ ḥa b́nh cho Nhật Bản qua suốt triều đại của ông. Thành ra tôi đến để thấy ông trong chuyến thăm viếng chót này, để bày tỏ ḷng biết ơn. Tôi muốn nói với hoàng đế chỉ một chữ “thank you.”
Điều ǵ đă khiến Hoàng đế Akihito tạo được những cảm t́nh như vậy.
Tháng giêng năm 1989, khi vua cha từ trần, Hoàng đế Akihito lên kế vị ngai vàng bông cúc. Đó là một thời đại lạc quan. Nhật bản lúc đó rất giàu có, vào lúc tột đỉnh của sự phát triển kinh tế. Sony đă sắp mua Columbia Pictures và Mitsubishi đang sắp mua Trung tâm Rockerfeller ở New York. Trên toàn thế giới, người ta nói đến Nhật Bản như là một “tân siêu cường”.
Nhưng chỉ một năm sau, vào năm B́nh Thành thứ nhất, thảm họa xảy ra khi quả bong bóng tích sản nổ, và thị trường chứng khoán Tokyo sụp đổ, mất 35% trị giá. Gần 30 năm sau, giá cổ phiếu và giá địa ốc của Nhật Bản vẫn c̣n dưới mức năm 1990. Đối với đa số người Nhật, triều đại B́nh Thành –có nghĩa là ‘đạt ḥa b́nh’- đă trở thành một thời đại của kinh tế tŕ trệ. Nó cũng là một thời đại đánh dấu bởi những thảm họa lớn.
Tháng Giêng năm 1995, một trận động đất, đo được 6.9 trên địa chấn kế, tàn phá thành phố Kobe, lật đổ nhà cửa và phá tan những cầu xa lộ, tạo nên một trận hỏa hoạn kéo dài nhiều ngày, biến bầu trời thành một màu đen. Khoảng 6,000 người thiệt mạng. Năm 2011, một trận động đất c̣n kinh khủng hơn làm rung chuyển miền bờ biển đông bắc. Đo được 9 độ, đó là trận động đất lớn thứ ba đă được ghi nhận. Nó dẫn đến một cơn sóng thần khổng lồ đổ vào vùng bờ biển phía bắc của Nhật Bản, cuốn theo nhiều thị trấn và làm cho gần 16,000 người thiệt mạng.
Chính sau thảm họa thứ nh́ này mà Nhật hoàng Akihito đă làm một việc chưa một Nhật hoàng nào đă làm cho đến lúc đó. Ngài ngồi xuống trước màn h́nh tivi và nói chuyện thẳng với nhân dân. Hai tuần sau, Nhật hoàng và Nhật hậu đến một trung tâm di tản ở một sân vận động ngay bên ngoài thủ đô Tokyo. Dân chúng nằm trên sàn nhà, vài những món đồ họ c̣n giữ được chất đống quanh họ. Nhiều người bỏ chạy đám mây phóng xạ phun ra từ nhà máy điện hạt nhân Fukushima. Hầu như họ bỏ lại hết tất cả, không biết lúc nào hay có bao giờ họ có thể trở về chốn cũ. Hoàng đế và Hoàng hậu quỳ xuống sàn nhà với từng gia đ́nh một, nói chuyện với họ, hỏi han và bày tỏ lo âu cho họ.
Nhân dân Nhật Bản chưa từng bao giờ thấy một hoàng đế hành động như vậy trước đây. Đối với những người bảo thủ đó là một cú shock. Đây không phải là điều mà con cháu của Thái dương Thần nữ hành xử. Nhưng nhiều người Nhật khác vô cùng cảm động khi hoàng đế bày tỏ chia sẻ.
Giáo sư Jeff Kingston của Viện đại học Temple ở Tokyo giải thích:
“Ông đă có một uy quyền đạo đức. Ông đă giành được uy thế đó. Ông đă trở thành người an ủi chính của quốc gia. Ông đă liên hệ được với thần dân trong một cách mà vua cha chưa bao giờ đạt được.”
Ông Kingston thêm:
“Vậy là ông đến thăm dân tỵ nạn và không phải như các chính trị gia đi để chụp h́nh, để vẫy tay rồi bỏ đi. Ông ngồi xuống với nhân dân và uống trà, nói chuyện với họ trong một hành động mà thời tiền 1945 không ai có thể tưởng tượng được.”
Hoàng đế Akihito không có vẻ ǵ của một nhà cách mạng. Ông nhỏ người, tính t́nh khiêm tốn, ăn nói nhỏ nhẹ. Lời nói và hành động của ông bị giới hạn chặt chẽ bởi Hiến pháp hậu chiến của Nhật Bản và, trong khi dưới công pháp quốc tế hoàng đế thường được coi là quốc trưởng, ở Nhật Bản, vai tṛ của ông được định nghĩa một cách mơ hồ hơn như là “biểu tượng của nhà nước và đoàn kết nhân dân.”
Nhật hoàng bị hiến pháp cấm bày tỏ bất cứ một ư kiến chính trị nào.
Ấy vậy mà bên trong cái khuôn khổ chật hẹp của vai tṛ nghi lễ đó, Hoàng đế Akihito đă làm được những điều đáng kính phục.
Điều đầu tiên chúng ta phải nhớ là Hoàng đế Akihito là con trai của Hoàng đế Hirohito, vị hoàng đế thiên tử vốn đă cai trị Nhật Bản trong gần 15 năm khi họ tàn phá Á châu trong các thập niên 1930 và 40. Hoàng tử Akihito mới lên 12 khi chiến tranh chấm dứt với hai quả bom nguyên tử thả xuống Hiroshima và Nagasaki.
Ở một giai đoạn nào đó trong chương tŕnh giáo dục của ông, mà một số nói là ảnh hưởng của bà giáo người Mỹ Elzabeth Gray Vining, Hoàng đế Akihito đă trở thành một nhà chủ trương ḥa b́nh, và cho đến khi từ ngôi nhà vua vẫn tiếp tục duy tŕ lập trường chống chiến tranh. Nhà vua đă nói với nhân dân điều làm ngài hài ḷng nhất là biết rằng trong suốt triều đại của nhà vua, không có một quân nhân Nhật Bản nào thiệt mạng v́ chiến tranh.
Hoàng đế cũng đă tự cho ḿnh công việc t́m cách liên lạc với các cựu thù và nạn nhân. Từ Bắc Kinh đến Jakarta, từ Manila đến Saipan, nhà vua đă t́m cách hàn gắn những vết thương đă bị gây ra dưới thời vua cha. Giáo sư Kingston:
“Nhà vua đă tạo một vai tṛ cho một hoàng đế, và đó là đặc sứ của quốc gia cho ḥa giải, đi qua đi lại trong vùng, đưa ra những cử chỉ xin lỗi. Căn bản, t́m cách hàn gắn những vết thương chiến tranh của quá khứ.”
Hồi thập niên 1990 lập trường này của hoàng đế không gây tranh căi. Các chính trị gia Nhật Bản khuyến khích hoàng đế, thu xếp chuyến đi lịch sử đến Trung Cộng hồi năm 1992. Nhưng khi nhà vua lớn tuổi hơn, chính trị Nhật Bản chuyển trở lại sang cánh hữu. “Ngoại giao xin lỗi” không c̣n được công nhận nữa, và chủ thuyết chủ ḥa cũng không c̣n được ưa chuộng. Đương kim Thủ tướng Shinzo Abe đă hứa sẽ dẹp bỏ hiến pháp chủ ḥa. Ông và những người khác bên cánh hữu muốn đem lại giáo dục ái quốc, dẹp bỏ điều mà họ coi là nhục quốc thể của giai đoạn hậu chiến. Một cách tế nhị, nhưng cương quyết, Nhật hoàng Akihito nhiều lần cho thấy ngài chê bai nhóm xét lại.
Đầu năm 2015, vào ngày kỷ niệm thứ 70 kết thúc chiến tranh, ông Abe đọc một bài diễn văn. Giáo sư Kingston giải thích:
“Căn bản ông nói là ḥa b́nh và phồn vinh chúng ta hưởng hôm nay là nhờ sự hy sinh của ba triệu người Nhật chết trong chiến tranh. Ngày hôm sau, Hoàng đế bày tỏ sự không bằng ḷng. Nhà vua đọc một bài diễn văn nói "phồn vinh chúng ta hưởng hôm nay là nhờ công khó và sự hy sinh của nhân dân Nhật bản từ sau chiến tranh.” Đối với nhiều triệu người dân Nhật Bản xem hai bài diễn văn này trên tivi, rơ ràng là một sự khiển trách.

Một dịp khác ở bữa tiệc hoàng gia ở Tokyo, một thành viên cách hữu của chính quyền thành phố Tokyo tự hào nới với nhà vua là ông ta lo việc bảo đảm là các giáo chức đứng nh́n vào lá cờ khi họ hát bài quốc ca. Nhật hoàng, nhẹ nhàng nhưng cương quyết, bảo với ông công chức:
“Ta thích lựa chọn cá nhân hơn.”
Trong suốt thời gian trị v́, Nhật hoàng đă không lúc nào rời người bạn và cố vấn quan trọng nhất, Nhật hậu Michiko. Hoàng hậu sinh ra không phải ḍng dơi quư tộc, và đă thấy cuộc sống trong hoàng cung thật khó khăn. Năm 1993, hoàng hậu không c̣n chịu nổi sự mệt mỏi tâm thần nữa, và trong hai tháng bà không nói được. Gần đây, bà viết là bà luôn kính nể quyết tâm của nhà vua. Bà viết:
“Nhiệm vụ đ̣i hỏi của ngài cho vai tṛ của ḿnh là ưu tiên tột cùng mọi lúc và những vấn đề cá nhân là thứ yếu.Và đó là cách mà ngài đă sống trong suốt cuộc đời.”
Nhưng đă từ lâu nay, Nhật hoàng sức khỏe suy yếu dần. Nhà vua vừa bị ung thư vừa bị mổ bypass tim. Những người thân cận nói nhà vua ngày càng lo sợ là sức khỏe suy yếu sẽ làm cho không thực hiện được nhiệm vụ nữa. Từ năm 2009, nhà vua bắt đầu lặng lẽ đ̣i được cho phép trao ngai vàng cho con. Việc đó không phải dễ dàng ǵ. Hiến pháp hậu chiến nói rơ là nhà vua phải phục vụ ‘suốt đời’. Và do đó, theo Giáo sư Takeshi Hara của viện đại học Open University, các chính trị gia lờ những yêu cầu của Nhật hoàng. Ông Hara giải thích:
“Trong suốt chín năm không có ai trong số các chính phủ thông cảm với nhà vua. Họ cảm thấy là nếu họ tuân thủ ước muốn từ ngôi của nhà vua nó sẽ cho thấy nhà vua có quyền quyết định những điều quan trọng và điều đó là chống lại hiến pháp.”
Nó là một vấn đề vô cùng Nhật Bản. Ngày càng tuyệt vọng, Giáo sư Hara nói là nhà vua và hoàng gia t́m cách xoay xở. Giáo sư Hara nói:
“Thế là một hôm Cơ quan hoàng gia cho tiết lộ trên đài Truyền h́nh Nhà nước NHK. NHK loan tin về yêu cầu thoái vị của Nhật hoàng.”
Nó là một chiến thắng cho NHK và nó hủy bế tắc. Một tháng sau, Nhật hoàng lên truyền h́nh để trực tiếp kêu gọi nhân dân Nhật Bản, giải thích ứơc muốn từ ngôi và trao quyền cho con.
Những cuộc thăm ḍ dư luận cho thấy đại đa số dân Nhật ủng hộ ước muốn của nhà vua. Ông Abe và phe bảo thủ không c̣n cách nào khác phải chấp nhận. Phải gần hai năm sau, Hoàng đế Hirohito sau cùng có thể vui hưởng thú điền viên.
Lê Phan
(Theo BBC Online)