BBC News Tiếng Việt giới thiệu bài đă đăng trên trang cá nhân của nhà phê b́nh văn học Vương Trí Nhàn nghĩ về vai tṛ của nền văn hóa miền Nam trước 1975 nhân dịp 45 năm ngày chấm dứt Cuộc Chiến Việt Nam:
Bản quyền hình ảnh GETTY IMAGES
Một hiệu sách ở Sài G̣n thời trước 1975
Trên đường t́m hiểu và nghiên cứu văn học, tôi có chú ư t́m hiểu thêm tới các ngành khác như văn hóa giáo dục, nhất là t́m cách bao quát được những vấn đề lớn của nền giáo dục ở ta sau 1945, v́ nó liên quan tới cả hiện tại lẫn tương lai.
Lúc đầu tôi chỉ lấy kinh nghiệm bản thân và những quan sát trước mắt ra để viết. Sau khôn hơn một chút, đi t́m tài liệu của những người khác đă viết. Nhưng các loại tài liệu này ở Hà Nội thường quá hiếm.
Giáo dục ở ta từ sau 1945 thường mải làm hơn là lo nghĩ làm như thế nào. Chẳng tự ḿnh ngồi tổng kết mà cũng chẳng cần dịch sách vở nước ngoài.
Trong thế bí, tôi t́m vào kho sách viết về giáo dục đă được xuất bản in ở miền Nam.
Tôi mải mê đọc và đă t́m thấy ở đó cái phần tự ư thức của một nền giáo dục, nó là một điểm đối chiếu rất cần thiết để tôi suy nghĩ lại về giáo dục miền Bắc.
Không hiểu nghe tôi nói thế nào mà anh bạn Nguyễn Bá Dũng liền mách tập san “Nghiên cứu và phát triển” ở Huế đặt tôi một bài viết so sánh nền giáo dục của hai miền.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi đặt cho ḿnh một hướng cụ thể là viết về giáo dục miền Bắc là chính – v́ tôi có kinh nghiệm ǵ về giáo dục miền Nam đâu - nhưng cái phần miền Bắc ấy sẽ được soi sáng bởi những tài liệu lư luận về giáo dục ở miền Nam, trong đó những lư luận và kinh nghiệm về giáo dục của phương Tây đă được tiêu hóa nhuần nhị.
Bài viết "Mấy cảm nhận về sự khác biệt giữa giáo dục miền Nam và giáo dục miền Bắc" (2014) của tôi được các đồng nghiệp ở cả ngành giáo dục và nói chung là nhiều bạn trí thức miền Nam trước đây nay sống ở hải ngoại ghi nhận.
Với bản thân ḿnh, tôi cũng thấy đây là một trong những bài viết khá nhất trong hơn 50 năm làm nghề của tôi.
Tôi tự nhủ coi như một thứ rất đáng rút kinh nghiệm.
Hóa ra ở Việt Nam hiện nay, với lớp người chỉ được đào tạo và làm việc gói gọn lại ở sách vở trong nước, ngoại ngữ có biết lơm bơm th́ cũng chỉ biết tới tiếng Nga - ở đó việc nghiên cứu về văn hóa giáo dục cũng hết sức lạc hậu - rồi đến hậu chiến học tiếng Anh và đọc các tài liệu phương Tây không kịp, th́ tốt nhất là nên dựa vào cái phần lư luận và những tinh hoa trong thực hành của văn hóa giáo dục miền Nam.
Miền Nam đă tiếp cận Văn hóa và Giáo dục thế giới trước
Thực ra th́ công việc tham khảo các tài liệu miền Nam xuất bản trước 1975 ở Sài G̣n đă được tôi theo đuổi ngay từ hồi trước năm 75, khi tôi ở Tạp chí Văn nghệ Quân đội và c̣n tiếp tục một phần từ sau 1975 khi làm xuất bản ở Hội nhà văn.
Bản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Nhưng hồi ấy, tôi chỉ mới chỉ bó gọn trong phạm vi báo chí và xuất bản văn học.
Và cũng chỉ biết học ở một số luận điểm cụ thể, kiến thức cụ thể chứ về căn bản chưa biết đánh giá sự khác biệt giữa văn hóa miền Nam và văn hóa miền Bắc theo nghĩa rộng.
Tôi cũng chưa hề biết tới cái phương hướng chính của văn hóa miền Nam khi tiếp cận với văn hóa và giáo dục thế giới:
Trong khi ở miền Bắc, chúng ta hiểu văn hóa giáo dục chỉ là co gọn lại trong phạm vi lănh thổ và những tài liệu hết sức ít ỏi và cổ lỗ viết bằng tiếng Việt th́ ở miền Nam, các đồng nghiệp của chúng tôi đă luôn luôn hướng về thế giới để tiếp nhận một cách nh́n một sự soi sáng, rồi từ đó tự ḿnh mầy ṃ nghiên cứu và áp dụng vào hoàn cảnh Việt Nam.
Mà làm như thế chính là phương cách tốt nhất để phát triển văn hóa giáo dục dân tộc.
Công việc đă được bắt đầu từ lớp trí thức trước 1945 – thời của các ông Trần Trọng Kim, Hoàng Xuân Hăn, Vũ Văn Hiền… - nay được tiếp tục trên một quy mô lớn và nhất là rất cập nhật với t́nh h́nh phát triển của phương Tây.
Ví dụ như trong giáo dục đại học, người ta đă chuyển rất nhanh từ mô h́nh Pháp có nhiều nét cổ điển sang mô h́nh Anh Mỹ có nhiều nét thực dụng theo nghĩa tốt đẹp nhất của từ này.
Tôi không được biết ở các nước Đông Nam Á gần ta ví dụ như Indonesia, Myanmar Thái Lan… sau giai đoạn thuộc địa người ta đă làm văn hóa ra làm sao, nhưng tôi đoán rằng con đường mà sự phát triển văn hóa giáo dục ở miền Nam trước 1975 đại khái cũng phù hợp với xu thế chung của các nước sau khi thoát khỏi thời thực dân.
Và đó là con đường tương đối hợp lư, chứ không phải là cái lối đành hanh tự ḿnh biết ḿnh, học lỏm được cái ǵ th́ kêu ầm lên là độc lập sáng tạo và trong thực tế là lặp lại cái hướng đi của văn hóa giáo dục thời tiền hiện đại.
Nghiên cứu khoa học xă hội miền Nam đă rất cơ bản
Bên cạnh những nghiên cứu về văn hóa giáo dục ở miền Nam trước đây đi theo những bước rất cơ bản như thế, giới nghiên cứu khoa học xă hội ở miền Nam cũng dành một sự ưu tiên xứng đáng cho việc nghiên cứu t́nh h́nh đất nước sau chiến tranh nói chung và đó là một đóng góp lớn đối với công cuộc tái thiết thời hậu chiến.
Phần đóng góp này thời gian vừa rồi chúng ta không nhận ra và chỉ áp dụng lặt vặt th́ nay đă đến lúc phải công nhận cả phương hướng và quy mô của nó một cách đầy đủ.
Không chỉ bó hẹp trong phạm vi những người viết văn viết báo mà ngay từ trước 75, rồi tiếp tục là sau 75, tôi cũng đă có dịp làm quen sơ sơ với một số các trí thức thời ấy, như các anh Phong Hiền, Nguyễn Hồng Phong, Hà Văn Tấn…, để rồi thấy rằng cũng như văn nghệ, khoa học xă hội ở Hà Nội trong thời gian 1965 – 1986 th́ căn bản là để minh họa cho các chủ thuyết về chính trị.
Về căn bản lúc ấy với sức lực c̣n khá non yếu, chúng ta cứ phải gồng ḿnh lên cho chiến tranh, một sự gồng lên quá sức đến mức làm xiêu vẹo cả con người.
Chúng ta thường tự lừa ḿnh là sau chiến tranh sẽ tự nhiên là có tất cả chứ không phải bắt tay lại từ đầu.
Chúng ta không hiểu rằng con người trong xă hội này đă bị chiến tranh ḅn rút hết sức lực, gần như đă bị biến dạng, nên rất khó trở lại b́nh thường.
Như thế th́ làm sao chuẩn bị cho hậu chiến được.
Trong khi ấy th́ ở miền Nam, các nhà trí thức làm việc chủ yếu không phải phục vụ cho chiến tranh trước mắt mà là phục vụ cho một nước Việt Nam tái thiết thời hậu chiến.
Họ đă đặt chân lên con đường đúng và những bước đi của họ đă khá rộng dài khá chắc chắn cho đến hiện nay chúng ta cũng chưa theo kịp.
Không chỉ văn, sử và giáo dục, miền Nam c̣n đă đi trước về luật
Ngoài văn chương và giáo dục, rồi phần nào đó là sử học, có một ngành tri thức cơ bản ở miền Nam cũ đă khá phát triển đó là ngành luật.