Trong ba cây cầu vắt ḿnh qua ḍng Hương Giang th́ Bạch Hổ là cây cầu ít được nhắc tới nhất, nhưng nó lại chính là cây cầu đẹp nhất xứ sở hương tím này. Không ồn ào, hoa lệ, không ánh đèn xanh đỏ bập bùng nhảy nhót trong đêm như Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp. Cũng không thênh thang, lộng gió như cầu Phú Xuân tỏa nắng, san mưa.
Cây cầu này nhỏ lắm, có hai cánh tay vươn dài, thẳng tắp nhưng chẳng bao giờ gặp nhau một điểm. Đơn giản là v́ nó chỉ đi được một chiều, chỉ đủ đi một hàng. Lỡ có O dắt xe đạp bán bánh đi trước th́ cái hàng dài ấy chậm chậm lăn nhẹ như viên bi lăn trên đường đầy cát. Phải thế thôi, nếu nhanh tất cả sẽ găy ̣a. Hai bên thành cầu là những song sắt, mà nếu như không cẩn thận để chân quẹt vào th́ găy chân là điều không tránh khỏi. Phía dưới là ḍng nước bao la toang hoác, cuồn cuộn xanh, phủ đẫm sương.
Ít khi tự lái xe qua đó v́ sợ, sợ độ cao, sợ không có ai ở bên, sợ cô đơn, và sợ chết. Nhưng khi ngồi sau lúc nào cũng nhắm tịt mắt lại, rồi hé ra ngó ngó. Thế mà vẫn thấy rất rơ núi Ngự B́nh đẫm lệ rơi những giọt nhạt nḥa như đám mây chực rơi xuống cây cầu độc hướng này, thẫm một màu đợi chờ, nhung nhớ. Trong đời đôi khi cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi, nguy hiểm chực chờ, cô đơn ŕnh rập, nhưng vô vàn quyến rũ. Quan trọng là dám hay không?
Qua cầu Bạch Hổ từ bờ Bắc sang bờ Nam là đặt chân tới con đường Bùi Thị Xuân, loanh quanh tới Ga Huế. Những đêm trăng sáng, mấy đứa thường rủ nhau ra đây, uống trà ga, ăn kẹo lạc, ngắm trăng. Một thoáng cũ, xưa, hiện về. Đêm trăng, nằm trên chơng hát đồng dao, vơ vào mấy củ lạc rang, cười rộn ràng. Ngọn đèn dầu từ quá khứ êm dịu ḱ diệu hiện ra thủ thỉ. Có vài chú, réo từng đọt điếu thích chí cười khà. Ở nơi góc xa tiếng ghita xao xác những chiếc lá kiêu ḱ rũ xuống lắng nghe…
Dặn ḿnh phải về trước 10h, cái lệ ở đất này phải thế. Dặn th́ dặn thế thôi, ḿnh cũng chẳng quản được ḿnh huống chi ai. Ṿng qua Đập Đá, đứng nh́n thế thôi. Nơi này mỗi lần Huế mưa hai, ba ngày là ngập khiến mấy đứa sinh viên phải đi ṿng qua cầu Vĩ Dạ để đi học. Ngày b́nh thường nó hiền lành đến nỗi nằm bẹp dí cắt ngang một nhánh sông Hương, ngó qua Cồn Hến ao ước một t́nh yêu vô vọng.
Nó cứ đợi chờ, gửi cho Cồn Hến những thuyền Hến to bự, đầy ắp mỗi lần chiều ghé đưa sang, Cồn Hến nổi tiếng với món cơm Hến, thơm, ngon, nức dạ. Chính trên Đập Đá hiền lành cao thượng này, ngắm dài uốn góc sông Hương đêm lặng thinh mới thấy Huế tô màu tím thẫm. Chẳng có họa sĩ nào, nhiếp ảnh gia siêu đẳng nào có thể diễn tả được cái màu tím đó. Cả bao đời người đất thần kinh này, cả bao đời cảnh vật và những cơn mưa nơi đây pha màu, đâu có thể dễ dàng mà chụp lấy trong tích tắc?
Huế hấp dẫn bao tâm hồn lăng tử và khiến những kẻ khô không khốc phải bật khóc khi xa… Tím màu của buồn mà chỉ một thoáng thôi cũng phải nhớ cả đời.
Về thôi, dặn ḷng, lại dặn, sắp xa rồi… Huế ơi…