Phát Dương
Hồi xưa Sài G̣n của thằng con nít có chút xíu. Dừng dưới cầu vượt Quang Trung, lội bộ tới điện lực Hóc Môn chờ cậu đón về nhà ngoại. Quanh quẩn trong nhà, hàng xóm ai cũng khóa rào, nh́n nửa quê nửa như ngoài tỉnh.

Tháo kiếng đen u sầu nh́n ra, Sài G̣n cũng màu sắc phồn hoa như trước giờ nghe nói /// ẢNH: Thiên Anh
Mùi dầu gió nồng ướt người không xua nổi sự lấn chen của chuyến xe đ̣, lừ đừ say. Chắt lưỡi chơi ké mớ đồ chơi anh họ, chê Sài G̣n chán quá chừng.
Lớn chút thấy Sài G̣n ḷng ṿng. Nới khỏi chỗ ngoại, lần thứ nhất chính thức vô thành phố, ba chở thằng chưa lớn ngáo ngơ ôm đồ đi thi đại học. Đường ǵ mịt mù tóc rối, quay xà quần không thoát chỗ quẹo. Ở nhờ nhà từ thiện, thắc mắc hỏi d́ chung pḥng cũng đưa con đi thi phơi đồ bằng ǵ, bị quắc mắc giọng miền khác “Đi thi mà không biết chuẩn bị đồ đầy đủ, mua”. Thằng chưa lớn nuốt cục buồn tối mới dám rấm rứt khóc.
Thằng tạm lớn lên Sài G̣n ḿnh ên, lần đầu tiên, thấy chỉ bụi và nóng. 30.4 hai chị em chở nhau đi siêu thị, ră rời mồ hôi héo quắt. Kiếm được quán nước mừng luưnh quưnh, cổ họng ực ly mía lạnh tưởng tới thiên đường. Tối không dám ra ngoài, bó gối ngoài ban công ngắm pháo, 10 giờ nghe bạn chị a-lô than “tao tan hồi 6 giờ mà chưa tới nhà”.
Thằng người lớn lại đi Sài G̣n, bời rời buồn bởi chuyến này không ai đưa về không người ngóng. Chú xe ôm hồ hởi bắt chuyện làm quen, hỏi từ “đi làm hả thấy thư sinh” tới “sao người ta cúng vía Bà bằng bắp nấu”. Kết lại chú chặt đẹp 130 ngàn, hơn cả giá vé từ quê lên. Sài G̣n lại làm tui chảy nước mắt, khi nhậu say rưng rưng nhớ một người cũ, năm nào c̣n alô “về nhanh nha, nhớ”.
Lần gần nhất, Sài G̣n cho khóc hết nước mắt. Vừa gặp tụi bạn, định qua quận 1 ăn gà đặc sản th́ nhỏ bạn nhận điện thoại. Ba nó tai nạn nhập viện, tay nghe đâu tan nát (đầu dây bên kia cũng đang nức nở). Con nhỏ buông điện thoại khóc ṛng, đành bắt xe gấp theo nó về chứ không an tâm. Tui đi trước ra lấy vé, nhỏ về pḥng soạn đồ ra sau. Trên xe nằm cạnh nhau, chỉ biết nắm tay an ủi mà mắt cũng đầm đ́a mặn.
Sài G̣n cứ vậy đó, làm sao mà tui thương!

Hóa ra Sài G̣n cũng như ở đây, không giữ ai không nài ép. Chỉ đơn giản mở ḷng ôm ấp, che bầy con tứ xứ nương nhờ
ẢNH: THIÊN ANH
Sài G̣n c̣n lần lượt dụ mấy đứa bạn tui, nào là trên đó có nhà bà con, trên đó có việc ngon, trên đó được giới thiệu… Toàn là trên đó, bỏ lại dưới này như cây phượng hết mùa chỉ c̣n xao xác lá. Trời ơi ghét Sài G̣n dữ lắm, khi mấy đứa cuối cùng cũng bần thần buông câu “qua Tết chắc tao lên trển”.
Nói vậy thôi chớ ghét không đành nổi. Tháo kiếng đen u sầu nh́n ra, Sài G̣n cũng màu sắc phồn hoa như trước giờ nghe nói. Tiền Sài G̣n gửi về, kịp cứu nhà khỏi chạy nợ. Anh công an thổi xe ba nhưng không phạt, vẽ cho tấm bản đồ dễ đi. Anh bạn Tây Nguyên vỗ vai “thôi đừng buồn anh cho mượn móc”, hẹn “rảnh lên anh chơi cho biết”. Chị người mới biết trên mạng, rủ thằng nhỏ lên lo cho chỗ ở miếng ăn, vỗ ngực “mày chưa biết chỗ nào chị dẫn đi hết” (nên tui mới biết đâu nhà thờ Đức Bà, đâu công viên Thỏ Trắng, đâu hồ Con Rùa… chứ không tưởng Sài G̣n chỉ là điện lực Hóc Môn nối dài ra trường Kiến trúc). Anh bạn nhậu gửi cho mớ sách, kêu “ráng luyện nữa tao giới thiệu việc cho làm”.
Sài G̣n cho nhỏ bạn niềm vui, nó khoe “lương tháng này tao dư gửi về nhà nè mày”; ừa hồi ở đây nó trầy trật kiếm không ra việc. Sài G̣n tặng thằng nhỏ giải thưởng đầu cho sự nghiệp cầm bút lon ton, cùng với những người bạn tận đẩu tận đâu. Sài G̣n có thùng bánh ḿ từ thiện, b́nh trà đá từ thiện, cả căn nhà tui ở thi nhờ cũng từ thiện.
Sài G̣n cũng cho nhiều phen hú vía, như anh GoViet hỏi biết đường không nhỏ, vừa nói không là ảnh tấp vô hẻm. Hẻm vừa dài vừa xa, đi càng sâu càng tối. Tự nhẩm ủa đường từ đó ra bến xe đâu có xa vậy, tim đánh lô tô thôi chết tui rồi. Đầu nhá lên h́nh ảnh bài báo xe công nghệ dàn cảnh giết người cướp của. Thấy đâm ra đường lớn mừng quíu tay chân, mới hay anh tài xế chỉ đi ṿng né kẹt xe giờ cao điểm. Th́ ra với cái nh́n vội vàng này tui đă từng biến Sài G̣n xấu xí đi trong mắt ḿnh.
Hóa ra Sài G̣n cũng như ở đây, không giữ ai không nài ép. Chỉ đơn giản mở ḷng ôm ấp, che bầy con tứ xứ nương nhờ. Đi rồi cũng về, về có khi lại đi, chủ yếu ở ḷng người. Như kẻ tui thương dù nắm níu, họ cũng dứt áo ra đi cái một, đâu phải lỗi của Sài G̣n. Mai mốt, biết đâu tui cũng “lên trển” t́m cơ hội cho ḿnh. Th́ Sài G̣n ơi, tui xin lỗi rồi đừng có buồn trong ḷng mà làm tui khóc nữa à nhe (mà khóc v́ vui th́ được)!