Khi cơn mưa đầu mùa rớt nhuộm thắm thêm những chùm phượng vĩ cũng là lúc cây ổi sẻ trong vườn cho trái chín. Trong ṿm lá xanh những trái ổi bắt đầu căng da nhạt dần cái màu da xanh sậm nhăn nheo, báo hiệu trái đó đă già. Muốn ăn th́ phải hái trái vừa già tới chứ để chín mùi th́ chẳng thể ăn được v́ gịi đục hoặc chim ăn. Mấy chú chim sẻ là chúa nhanh chân, chẳng biết để ư từ bao giờ mà hễ có trái nào ửng hồng là mổ ngay, moi sạch phần ruột bên trong chỉ một lớp mỏng dính bên ngoài, thật là tài làm sao. Tay săn trái thứ hai th́ phải kể đến mấy chú ruồi vàng, hễ trái vừa già là đă chích đầy, khi trái chín bổ ra lúc nhúc những gịi là gịi đành phải bỏ đi.
Cây ổi trong khu vườn nhỏ tự mọc rồi tự lớn chẳng ai chăm vậy mà trái sai quằn nhánh. Nghe chồng kể cây ổi này có từ thời anh c̣n tí xíu, tới giờ cũng chừng bốn mươi năm chứ chẳng chơi, thế mà tán cây cũng không to lắm, chỉ gốc cây to dần theo năm tháng. Bao nhiêu năm trôi qua, vườn trồng thêm nhiều cây mới nhưng cây ổi sẻ chẳng bị chặt đi, để dành có bóng mát và trái cho sấp nhỏ nhâm nhi ngày hè. Loại trái này không có ǵ đặc biệt khiến người ta phải ồ lên ngạc nhiên nhưng cái hương vị chua chua, gịn gịn của nó lại khiến người ta nhung nhớ. Nhất là những người đă trải qua thời tuổi thơ gian khó như tôi lại càng vấn vương cái vị chua gịn, mới nghĩ tới đă ứa nước miếng.
Ngày c̣n ấu thơ, các thứ quà vặt chưa nhiều như bây giờ, chúng tôi thường t́m kiếm những loại trái mọc dại để ăn. Hè là mùa tôi thích nhất trong năm bởi lẽ vừa được nghỉ học, vừa được rong chơi thỏa thích, lại là mùa có nhiều loại trái chín nhất trong năm. Cái nắng hanh hao gắt gỏng của mùa hè khiến con người khó chịu nhưng các loại trái cây th́ lại ưa thích. Nắng nhuộm màu da cho trái mít trên cây. Nắng tô vàng sắc áo cho chùm xoài lủng lẳng trên cành. Nắng làm căng trái ổi dưới ṿm lá xanh chờ ngày ửng hồng…
Chúng tôi chỉ chờ có thế, thoăn thoắt leo cành hái trái và túm tụm nhau vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Thú thế th́ đứa trẻ nào chẳng ham thích, chẳng trốn ngủ trưa chạy nắng cùng lũ bạn. Chơi chán đến khi chiều về lại nơm nớp lo lắng, thể nào cũng bị mẹ mắng hoặc xui hơn th́ bị ăn đ̣n. Thực t́nh tôi chẳng hiểu tại sao người lớn lại đánh đ̣n chúng tôi chỉ v́ rong chơi. Sau này lớn lên mới hiểu mẹ đánh để răn đe v́ sợ trèo cây té ngă găy chân tay hay chạy nắng đổ bệnh. Nhưng vài roi dù có hằn lươn trên đít th́ cũng chẳng cản được thú vui mùa hè và lời ḥ hẹn của lũ bạn vào mỗi trưa. Thành ra giờ nhắc lại tuổi thơ, ai bảo rằng chưa bao giờ bị ăn đ̣n là thể nào cũng nhận được bao cái trề môi “dóc tổ!”.
Mẹ tôi cũng là người hâm mộ ổi sẻ. Dù mẹ không bao giờ nói ra nhưng tôi để ư thấy có vài lần mẹ t́m hái ăn. Thế là mỗi bận đi chơi thể nào tôi cũng giấu vài trái ngon nhất trong túi dành cho mẹ. Tôi để ư thấy mẹ vui hơn mỗi khi tôi đưa “quà” cho mẹ, dĩ nhiên mẹ chẳng đánh mà chỉ mắng vài câu lấy lệ. Vài lần tôi đem về những trái vỏ đă ửng hồng, mẹ chẳng ăn mà bỏ vào rổ tre đặt trên góc bếp. Tôi ṭ ṃ hỏi lư do mẹ mới thỏ thẻ rằng mấy trái này chín quá gịi ăn rồi, bỏ đây để thơm bếp. Nghe mẹ nói tôi mới để ư thấy mùi ổi sẻ thật thơm, để nơi góc bếp có thể giúp khử bớt mùi. Vào mỗi sáng thức dậy, bước xuống bếp, tôi thường hít hà thứ hương nồng của ổi chín. Mùi hương thật khác biệt, hơi nồng gắt, quẩn chân người len vào mũi là nước miếng đă tứa ra thèm thuồng cái vị chua chua, ngọt ngọt nơi đầu lưỡi.
Tôi bắt chước mẹ hái vài ba trái ổi chín muồi đặt trong cái dĩa nhỏ để trên bàn ăn. Vừa bước vào nhà ba cha con đă thay nhau hỏi có mùi hương ǵ đó lạ lạ, rồi khi nh́n thấy ổi sẻ hai đứa nhỏ nhao nhao đ̣i ăn. Tôi chỉ nhẹ nhàng bảo sấp nhỏ mấy trái đó chín quá không ăn được nữa chỉ để cho thơm thôi. Chồng tôi bật cười cứ như đó là một ư tưởng điên rồ nhưng vào nửa đêm anh lại thủ thỉ: Hương ổi dễ chịu quá em nhỉ. Mà thật buổi tối thanh vắng, cửa nhà đóng kín nên mùi ổi chín tỏa khắp nhà, đánh thức khứu giác bằng thứ hương thanh sạch, nhẹ nhàng. Tôi đă để hương ổi sẻ vương khắp nhà suốt mùa ổi năm ấy để tâm hồn tắm lại quăng thời gian ấu thơ rộn vang tiếng cười mỗi trưa hè hùa nhau trèo hái trái…
Phan Trúc
|