Quê tôi cũng có một cô điên...
Các cụ bảo điên tình, cơ mà quần áo tử tế, mặt xinh, chỉ mỗi tội cứ đi lang thang và nói lảm nhảm, đại khái chỉ van vỉ cái anh đếch nào đó đừng bỏ rơi cô...!
Hỏi tên thì cô bảo là Nhàn, cô Nhàn ở mãi xa, từ đâu tới vì cô không phải người quê tôi. Cô nhang nhác như dân kẻ chợ vì cô đẹp theo kiểu con nhà có của, chắc cũng trâm anh...
Cô lạc tới quê tôi như thế trong một chiều đông giá, khi bác tôi định rút rơm vào trải dưới chiếu như lót ổ nằm cho bớt lạnh thì thấy cô co ro ngủ ngon lành dưới chân đống rơm , lay mãi không dậy nên bỏ mặc...
Sáng hôm sau thì người ta gặp cô đi lang thang vừa đi vừa lảm nhảm ...
và bác tôi cũng nhận ra, lúc này mới biết cô bị điên tình...!
Cảm thương cho cô gái bơ vơ, mang tâm bệnh, bác tôi dẫn về tắm rửa rồi cho ăn, thấy cô cũng hiền lành nên bác tôi giữ lại chờ người nhà cô tới tìm, cũng là giữ cho cô khỏi bị gạ gẫm bởi đám trai làng ...
Bác tôi cũng nghèo nên chỉ rau cháo qua ngày, thế mà cô càng ngày càng đẹp...! Vẻ đẹp của cô cứ ngây ngô hồn nhiên như loài hoa dại ven đường, cô không biết làm duyên, chỉ đứng bên cửa sổ chải đầu với hát vu vơ.....
Mà cũng lạ, từ khi về ở với bác tôi thì cô gần như không bỏ đi lang thang, không lảm nhảm, cứ bám lấy bác tôi như mẹ và cô chỉ cười lành lành..., thế thôi...!
Sau vài tháng ở với bác thì cô dần biết nấu ăn, biết làm việc vặt ở nhà, ngoan ngoãn chờ bác tôi làm đồng về để được ôm và vuốt tóc bác...
Một ngày anh Thậm là con trai bác về thăm nhà, anh là phu gỗ nên phải lên tận mạn rừng để đánh gỗ về xuôi. Cả năm mới về chừng đôi bận... Vậy rồi hai người gặp nhau, mến nhau rồi quấn quýt như đôi chim câu...
Bác tôi thì lại thở dài...., bác bảo chị xinh thật đấy nhưng chị ngây ngô, bác thương mà nuôi chị làm phúc thôi chứ không muốn chị làm con dâu nhà bác..., chị hiểu, chị khóc mãi rồi chị lại đi lang thang ...
Bác tôi bỏ cả ba ngày đi tìm mới thấy chị lạc xuống tận mạn chợ xa... Gặp nhau, hai người đàn bà lại khóc lóc mà dắt díu nhau về nhà....
Từ đó thì bác đành đồng ý nhận chị làm dâu...!
Đợt cuối năm anh tôi về nhà, bác cho làm mâm cơm đơn giản, chẳng mời ai trong xóm....
Thế là thành chồng thành vợ...., chị sinh cho anh liền hai thằng cu sinh đôi đẹp như tranh, dĩ nhiên giống anh như đúc...! Bác tôi thì mừng hơn bắt được vàng...! Từ đó, anh tôi cũng ở luôn nhà mà lo đồng áng.
Khoảng hai năm sau thì người nhà của chị tìm ra... Người nhà chị khóc lóc lạy lục van lơn..., chị nhất quyết không về...
Bác tôi chỉ biết đứng khóc vì người ta cho biết: chị cũng đã có chồng và chị từng có một đứa con gái, nó rất xinh giống chị...
Nhưng một ngày chồng chị - chàng công tử ăn chơi đã bỏ rơi mẹ con chị mà đi theo một cô đào hát về mãi mạn Thái bình xa xôi..., còn chị cứ tựa cửa chờ chồng, chị vừa hát ru con vừa khóc, chị lảm nhảm cho đến lúc người ta bảo chị bị điên...!
Một đêm trời trở gió, chị mở then cài băng mình trong đêm để tìm chồng trong hoang hoải... và lang thang cho đến khi gặp bác tôi ....!
Hôm sau, cả người chồng cũ và đứa con gái cũng được dẫn đến người làng tôi kéo đến xem đông nghịt ...
Chị cứ ôm ghì đứa con gái mà khóc, đám đàn bà cũng sụt xịt khóc theo.
Chị đứng thẳng lên, sửa lại vạt áo bà ba mà rằng nhất quyết không về nữa...! Chị bảo nợ đời với nhà chồng cũ đã xong, giờ chị đã có duyên mới, chị chọn cách ở lại...!
Hai người đàn ông đều là chồng chị cũng đứng lại nói chuyện với nhau...
Cuối cùng thì chị toại nguyện..!
Bác tôi cũng toại nguyện, bác còn được thêm đứa cháu gái xinh đẹp..!
Chị đã trở lại bình thường như bao người phụ nữ bình thường khác , chăm chỉ hay làm... và đặc biệt chị càng ngày càng đẹp.... Đẹp đến mặn mà...!
Lần gặp cách đây cũng đã rất lâu, khi ấy chị đã ngoài tuổi bốn mươi...
Khi thấy chị, tôi hồ hởi chào:
"Chị dâu...!"
Chị lại cười hóm hỉnh chào tôi:
"Chị điên...!"
Rồi cả hai cùng phá lên.., cười to....!
VietBF@sưu tập
|
|