Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Năm 2019. Ông là anh cả trong 9 anh chị em, có người cha chết trong trại cải tạo Vĩnh Phú từ 1979, bà mẹ một ḿnh lo cho các con. Ông qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết mới được “Viết trong ngày sinh nhật 88 của Mẹ,” Tựa đề được trích từ lời kết của bài viết xúc động: “Căn bệnh Alzeithmer với mẹ cũng là một may mắn trong muôn vàn bất hạnh. Cái quên, cái lẫn sẽ làm mẹ có thể sống được với tôi, với con cháu thêm một thời gian.”
***
Đă từ lâu, mẹ không c̣n nhớ ngày sinh nhật của ḿnh. Với căn bệnh alzeithmer, thời gian và không gian chỉ là một khái niệm mơ hồ nào đó trong kư ức. Nỗi nhớ về những ngày tháng xa xưa đôi khi hiện lên rất rơ ràng nhưng ngày tháng hôm nay chỉ là đám mây mờ của sương khói.
Mẹ có thể ngồi hàng giờ trước truyền h́nh để chỉ coi đài Mễ. Tiếng Mỹ hay tiếng Việt đều OK. Miễn là có h́nh ảnh chuyển động trước mặt. Gặp ai cũng tay bắt mặt mừng. Cũng thấy quen quen. Nhưng tên th́ không bao giờ nhớ. Con cháu có đến thăm cũng chỉ cười vui năm ba phút rồi lại trở về chiếc sofa quen thuộc, lặng lẽ một ḿnh.
Vậy mà hay. Nếu trí nhớ c̣n minh mẫn, trong nỗi cô đơn, mất mát và hận thù, có lẽ bà sẽ không sống được đến ngày hôm nay.
Tôi sống với mẹ trong hầu hết 65 năm của đời ḿnh. Những năm tháng thanh b́nh hạnh phúc trước 75, những ngày đen tối sau mất nước, những năm tháng bên mẹ trên vùng đất tạm dung và những ngày mẹ đang mất dần kư ức. 9 anh em ai cũng thương mẹ. Không thể nói là ḿnh thương mẹ nhất v́ các em có lẽ sẽ có đứa thương mẹ hơn tôi. Nhưng chắc chắn một điều, để nói về mẹ, không ai hiểu mẹ hơn tôi, và chắc chắn không ai thương tôi bằng t́nh yêu của mẹ.
Mẹ là một người rất đặc biệt. Gia đ́nh có 5 anh chị em. Người con trai bị Việt Minh giết chết từ nhỏ, chỉ c̣n lại 4 chị em gái. Mẹ là con út. Trong khi các bà chị hiền lành ít nói bao nhiêu, mẹ là người phải nói là cứng cỏi, lanh lợi và giỏi giang bấy nhiêu. Thuở nhỏ chuyên làm chim xanh, chuyên đi giao thơ t́nh cho các bà chị. Bà nào cũng lấy chồng có chức có quyền, có danh có phận, riêng mẹ tôi về làm vợ của ba tôi hồi đó chỉ là một công chức bưu điện b́nh thường. Mẹ là một người có đủ đức tính của một người phụ nữ Việt Nam thời xưa. Tam ṭng, tứ đức. Nhưng không ai nói mẹ hiền. Trong nhà ai cũng sợ mẹ. Từ con cháu đến các chị. Mẹ thẳng tính, ăn to nói lớn. Nghĩ là nói không nể nang ai. Miễn sao phải th́ thôi. Ba tôi sau này là một sĩ quan cảnh sát, nhưng tính t́nh hiền lành trái ngược hẵn với mẹ, nam tính cứng cỏi. Ba tôi chỉ lo việc sở, việc nhà toàn bộ một ḿnh mẹ tôi quán xuyến. Anh em tôi lúc nhỏ phải nói là theo ba nhiều hơn theo mẹ. Xin ǵ ba cũng cho, năn nỉ một tí là ba xiu ḷng ngày. Mẹ th́ đừng ḥng, cho th́ cho ngay, c̣n đă không th́ thôi. Tuyệt đối không được cải lại. Mẹ có một câu nói mà đến bây giờ tôi vẫn nhớ: “ Mẹ bảo đi đường tắt là đường tắt, đi đường cong là cong, không “on đơ” ǵ cả”. Đúng ra mẹ nên là chồng, ba là vợ th́ đúng hơn.
Sợ nhưng không ai ghét mẹ. Cứng cỏi, trực tính nhưng mẹ rất thương người, thương con thương cháu. Những người bà con nghèo khổ từ dưới quê lên chơi mẹ không một lời nặng nhẹ, luôn luôn đối xử hết ḷng và vui vẻ. Biến cố mậu thân, gần 20 người hàng xóm chạy giặc từ Huế vào tá túc. Mẹ lo lắng chỗ ăn chỗ ở cả tháng trời. Không một lần chau mày. Tối các bà c̣n tụ lại thành các ṣng tứ sắc, chơi đến khuya.
Không có mẹ, chắc chắn gia đ́nh tôi không được như hôm nay. Ba tôi ngoài việc sở về nhà là bạn bè. Khi th́ đánh bài chược, khi th́ đánh tài bàn. Khi th́ dẫn con cái đi chơi, khi th́ đi đánh tenis. Mọi chuyện c̣n lại, sinh hoạt, nhà cửa, kiếm sống chỉ ḿnh mẹ. Chạy ngược, chạy xuôi, hết buông cái này, bắt cái kia. Cái đồng lương sĩ quan cảnh sát hồi đó, chắc là không đủ cho một gia đ́nh mười mấy miệng ăn. Ba hiền nhưng vô tâm đóng vai ông thiện, mẹ nam tính cứng cỏi “dữ dằn” đóng vai bà ác.
Mẹ là vậy. Người chỉ biết cho và chưa bao giờ biết nhận. Vợ tôi giống bà. Từ khi theo chồng, vui với cái vui của chồng, bạn bè của mẹ th́ ít mà bạn của ba th́ nhiều. Mẹ lặng lẽ sau lưng chồng chỏi với đời. Vừa nấu ăn khéo, vừa may vá tài. Mẹ học hành ít, chỉ mới hết cấp 2 nhưng xử lư mọi chuyện khôn khéo.
Tôi nhớ có lần ba đi công tác Sài G̣n. Đẹp trai, có chức có quyền nên chắc cũng có léng phéng ǵ đó với cô nhân viên nha cảnh sát. Không biết là có thật hay chỉ là tin đồn. Mẹ chẳng nói chẳng rằng, đi với ông tài xế, đáp báy bay vào Sài G̣n, tới tận văn pḥng của ba, rồi sang bàn cô nhân viên.
Để khẩu súng một cái cụp lên bàn làm việc (chắc là súng không có đạn của ông tài xê). “Tôi là vợ của ông Đ. Ông đă có vợ và 5 con. Cô hăy liệu hồn. Nếu lần sau c̣n nghe được chuyện ǵ về cô với chồng tôi. Đừng trách tôi không nói trước.” Xong chuyện, đơn giản và dứt khoát. Cô đó sau đó êm re và ba tôi cũng êm re.
Mẹ chưa bao giờ làm ǵ cho riêng ḿnh. Ba làm cảnh sát. Thay đổi chỗ ở như chong chóng. Lúc th́ Đà Nẳng, lúc th́ Huế. Mẹ đem con cái theo ba không một lời phàn nàn. Lấy chồng, mẹ đă không c̣n là cô gái quê xóm An Lăng dưới chân núi Ngự B́nh năm nào. Một tay mẹ ǵn giữ giang san nhà chồng. 9 anh em tôi tuy rất sợ mẹ nhưng chưa bao giờ hết yêu mẹ cũng như chưa bao giờ mẹ hết yêu chúng tôi.
Sau 75, mất nước, ba bị đi cải tạo ngoài Bắc, căn nhà tại Đà Nẳng bị cộng sản chiếm. Căn nhà đang ở tại Sài g̣n bị tịch thu v́ thuộc diện ác ôn. Tay trắng, mẹ và anh em chúng tôi trải qua những ngày tháng vất vả đen tối. Các em c̣n nhỏ, là con đầu, dâu trưởng, vợ chồng tôi cùng mẹ bương chải đủ mọi ngành nghề, len lỏi để tồn tại trong cái thành phố từ ngày đó đă không c̣n thuộc về ḿnh. Những con người bại trận. Những khó khăn, những bi thảm mà chỉ những ai có trải qua mới cảm nhận hết. Những ngày sắp hàng lănh phần bo bo thay gạo, khoai ḿ cứng ngắt thay cơm. Những hôm bán hàng lề đường, bỏ chạy trốn công an. Những ngày lặn lội t́m cha, t́m chồng trong trại cải tạo biên giới phía Bắc xa xôi. Những ngày băng rừng, lội suối t́m thăm chồng, nhưng rồi chỉ để được ôm xác chồng c̣n ấm trên tay. Những đêm len lút đào xác chồng đem về chôn lại trong vườn nhà ôn mệ.
Không ai nghĩ là mẹ chịu đựng được. Những nỗi khổ đau cùng cực và những mất mát không thể nào quên. Nhưng mẹ vẫn kiên cường vượt qua. Mẹ là một người rất t́nh cảm nên nỗi đau càng thêm sâu đậm.
Nhớ hồi đó, quen hay lạ, ghét hay thương, mỗi khi có ngưới đến ở nhà, khi chia tay, mẹ đều khóc, khóc ngon khóc lành. Mất đi người chồng một cách tức tưởi, tôi không nghĩ là mẹ đă sống được những quang đời sau đó. Đă có một thời gian điên dại, mẹ mỗi ngày đi từ nhà ra chợ. Vừa đi vừa khóc. Vừa đi vừa chửi chế độ. Cán bộ phường cũng không thể làm ǵ trước một người đă quên mất chuyện tử sinh.
Những thời khắc vô cùng khó khăn ấy tưởng không thể vượt qua, nhưng rồi mẹ vẫn phải nguôi ngoai, tiếp tục sống v́ những đứa con c̣n non dại. Tôi vẫn luôn bên mẹ trong suốt khoảng thời gian bi thảm đó. Cho đến 1992, hơn 17 năm sau ngày mất nước, mẹ qua Mỹ cùng các em.
Đó là khoảng thời gian tôi xa mẹ lâu nhất. Cùng với một đứa em đi năm 75, 7 em đi năm 1992, mẹ và tất cả 8 đứa em định cư tại Mỹ. Vợ chồng tôi cùng ba đứa con c̣n phải sống với cộng sản thêm 6 năm nửa. Khoảng thời gian này, tôi có công việc đàng hoàng, kinh tế ổ định. Nhận được giấy bảo lănh đi đoàn tụ theo diện ODP, tôi đă suy nghỉ, đắn đo thật nhiều. Có nhiều đêm thức trắng chỉ để t́m một câu trả lời. Nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định ra đi. V́ mẹ và v́ nỗi hận mất cha không bao giờ phai.
Năm 1998, sau gần 7 năm xa cách, mẹ và 9 anh em chúng tôi cùng nhau đoàn tụ trên một đất nước xa xôi. Ba tôi vẫn c̣n nằm lại trên quê nhà bên cạnh ôn mệ.
Qua bên này, mẹ không c̣n phải lo toan quá nhiều cho cuộc sống, nhà có chính phủ lo, con cái lần lượt ổn định, có công ăn việc làm, có gia đ́nh riêng, nhưng nỗi nhớ chồng, nỗi nhớ quê nhà không hề nguôi ngoai trong mẹ.
Chính sự rănh rỗi, những an b́nh của hiện tại đă thôi thúc mănh liệt trong mẹ một nhớ, một nỗi đau trong quá khứ. Vết thương trong ḷng sống dậy mănh liệt trong những ngày tháng xa quê.
Bên này mọi chuyện không như mẹ nghĩ. V́ cuộc sống, những đứa con dần xa mẹ, mỗi đứa một nơi. Không c̣n những đêm 9 anh em quay quần bên mẹ. Những khoảng thời gian đoàn tụ bên nhau qúa ngắn ngủi. Và mẹ thấy ḿnh cô đơn, vô dụng. Cái quyền uy của mẹ đă không c̣n. Mẹ thay đổi tính t́nh, dễ cáu gắt, quên trước, quên sau và thường xuyên bỏ nhà ra đi.
Mẹ bị Alzeithmer.
Mẹ về ở với vợ chồng tôi khi căn bệnh trở nặng và đúng lúc tôi bị tai nạn tại sở làm, dưỡng bệnh tại nhà. Với sự giúp đở, thương yêu của vợ, hiếu để của con cái, trong cái khí hậu ấm áp của miền bắc Cali, chúng tôi đă cùng ở bên nhau những năm tháng hạnh phúc.
Căn bệnh Alzheimer với mẹ cũng là một may mắn trong muôn vàn bất hạnh. Cái quên, cái lẫn sẽ làm mẹ có thể sống được với tôi, với con cháu thêm một thời gian. Chứ nếu không, chắc chắn, mẹ sẽ chết v́ nỗi nhớ chồng và nỗi nhớ quê hương.
Lê Xuân Mỹ
|
|