"Thiệt là sướng, khi người ta đến một nơi hoàn toàn không có kư ức.
Mợ th́ bứt dứt. Không muốn đọ cảnh xưa cảnh nay, nhưng hồi ức lợp xanh đồi trong tâm trí mợ. Thông, và chỉ thông, thứ cây thẳng lưng kiêu hănh. Hồi đó phim Titanic đang sốt, mợ và bồ h́ hụi trèo lên tận đỉnh, ra chỗ cái mơm đồi trống, rồi bắt chước anh Jack và chị Rose căng hai tay ra trong lộng gió trời. Nhắm mắt, mợ nghĩ ḿnh đang bay, liệng một ṿng dũng mănh giữa không gian khoáng đạt nức mùi nhựa thông và hoa dại, cảm giác tự do và an toàn, mợ biết ḿnh không bao giờ rơi v́ có bồ bay bên cạnh. Sau này chia tay bồ rồi, mợ vẫn nghĩ về ổng với những ư nghĩ dịu dàng, v́ đă từng bao lượt bay chung.
Trên những lần xuôi ngược lúc yêu và sau yêu, mợ vô t́nh làm chứng cho nhiều đổi thay phố núi. Thành phố ph́nh ra, đồng nghĩa những rừng thông bọc quanh nó thưa dần, hệt như tóc bà già mỗi tuổi mỗi thưa. Người đông lên, phố dày dạn lời chào mời, cả những cô bé con má cũng bớt hồng, v́ tiết trời không c̣n lạnh như trước. Con người đi đến đâu, hơi ấm bừng lên ở đó, nhưng ấm đến mức thay đổi cả khí hậu của một vùng đất, cũng ghê.
Muốn giữ lại kư ức đẹp thôi, nhưng những thứ xấu xí mợ không cách chi buông bỏ. Cũng như khó ḱm giữ so đo hiện tại với quá khứ, kiểu như góc đường kia hồi xưa đẹp hơn, dốc chợ hồi xưa thanh cảnh mát lành hơn, cây cỏ hồi xưa đượm hương hơn...Như thể mảnh đất này của ông cố tổ mợ để lại, mà mợ th́ không cách chi giữ ǵn cho nó mơ mộng như xưa.
Học quen với mất mát, xem những biến động của đời là chuyện tất nhiên, mợ chỉ có thể làm được vậy. Mà sau này cũng nên thôi làm khó ḿnh, khi đi hoài một chỗ, chỉ v́ nhớ bồ xưa. Những du khách một đi không trở lại, có phải khỏe ḷng hơn không. Thế giới này thiếu ǵ điểm đến, quay lại chi nơi chốn dăi dề..."
VietBF©sưu tập
|