Anh hơn tôi hai tuổi. Tôi quen anh qua một người bạn. Khi tôi đang c̣n học đại học, anh đă ra trường. Anh dạy ở một trường cấp II. Anh là con trai phố Hàng Bạc. Mặc dù trải qua nhiều biến động của các đợt cải tạo, nhưng gia đ́nh anh vẫn thuộc diện phong lưu, đài các.
Anh đă có vợ. Vợ anh là con gái phố cổ. Từ vóc dáng, tính t́nh, cử chỉ của chị đều toát lên một vẻ hiền dịu,nết na.Chị đẹp một cái đẹp không phô trương đằm thắm. Mẫu người của chị là niềm mơ ước của chúng tôi. Nh́n anh chị đi bên nhau, nhiều người ngưỡng mộ, thầm khen pha chút ghen tị.
Bẵng đi một thời gian không gặp nhau, tôi gặp lại anh trong lúc anh lang thang ở Sài G̣n. Lúc đó là vào khoảng cuối năm 1975. Gặp tôi anh rất mừng, cười nói huyên thuyên. Anh khoe tôi, anh mới có bồ. Bồ anh là một cô gái lai, rất đẹp. Anh cho tôi coi h́nh. Không biết ở ngoài th́ sao, trong h́nh, cô ta đẹp thiệt.
Hết đợt công tác, tôi lại gặp anh tại Hà Nội. Ngoài tôi và anh, c̣n mấy người bạn nữa. Chúng tôi ngồi nói chuyện ở một quán trà vỉa hè. Vẫn phong độ kẻ cả, anh huyên thuyên về đời sống xă hội của Sài G̣n. Lúc đó, ngoài anh và tôi, những người bạn c̣n lại chưa biết Sài G̣n là ǵ.
V́ vậy, họ rất ngưỡng mộ anh. Khi anh kể chuyện họ vểnh tai, trố mắt ra nghe. Đôi lúc lại xuưt xoa, cổ họng giật giật như đang thèm uống nước. Không hiểu anh có bị ảnh hưởng của cô gái lai bạn anh không, mỗi lần anh quay sang tôi anh đều Toa, Moa (mày, tao tiếng Pháp). Thỉnh thoảng, để tăng thêm phần bí hiểm, anh lại nh́n tôi, nháy mắt. Tôi gật đầu đồng t́nh, dù chẳng hiểu anh nói ǵ.
Khi nói về cô gái lai, tôi nghĩ, trong từ điển có mỹ tự nào đẹp nhất, anh đều mang ra để nói về cô. Anh huơ tay nói, En (elle tiếng Pháp – cô ấy) rất đức hạnh. Tôi chỉ động nhẹ vào tay en thôi, en đă giật nẩy ḿnh lên như chạm phải điện. Nài nỉ măi, en mới chịu đi nhà hàng với tôi. Nh́n en ăn, anh dừng lại quan sát mọi người, rồi hỏi như đánh đố: “Ở đây có ông nào được ngồi ăn với đầm chưa nhỉ? Cái cảm giác đó thật tuyệt vời. Làm sao tôi có thể tả lại cái giây phút đó cho các ông nghe được nhỉ?”, anh lại đánh đố. Tiếp tục, chúng tôi nghe anh kể về en với muôn vàn từ “ĐỨC HẠNH.
Rồi tôi gặp anh ở Sài G̣n. Anh nói với tôi, kỳ này anh vào, anh sẽ hỏi en, nếu en đồng ư, anh sẽ tiến tới hôn nhân. Anh quyết định rồi, anh không thể sống thiếu en được. Tuy nhiên, anh chỉ ở Sài G̣n có hai tuần, rồi sẽ quay ra Hà Nội thu xếp chuyện gia đ́nh.
Ba tuần sau, tôi vẫn gặp anh ở Sài G̣n. Tôi hỏi anh: “Chưa ra à?”.
- Số tôi xui quá! Ông có tiền không? Cho tôi vay!
Anh nhận tiền trên tay tôi, rồi nói: “Xin lỗi, tôi vội quá! Hẹn ông khi khác!”.
Anh vẫy tắc-xi. Tôi thấy anh nói với tài xế chạy về một bệnh viện ở đường Hồ Xuân Hương. Đây là một bệnh viện chuyên về các bệnh xă hội. Tôi lờ mờ hiểu chuyện. Mấy hôm sau, anh t́m tôi, anh rủ tôi đi với anh.
- “Ông đi cùng tôi, tôi phải cho con này một trận. Nó lừa tôi. Đức hạnh mẹ ǵ con này. Điếm th́ có!”. Anh tức tối hét toáng.
Tôi đi với anh đến một góc phố ở đường Nguyễn Du – Nam kỳ Khởi nghĩa. Cuối năm 1975, và cho tới một số năm sau, nơi này thường tập trung rất nhiều con lai, thuộc đủ mọi thành phần. Do đă hẹn trước, khi chúng tôi đến nơi, bạn anh đă đợi anh ở một quán cà-phê vỉa hè, nơi góc phố. Trước mặt tôi là một cô gái rất đẹp. Tôi thầm nghĩ, đẹp thế này, không mê mới lạ. Mái tóc cô đen nhánh, bồng bềnh. Đôi mắt to, đen, sâu thẳm với hàng mi cong vút như lông mi giả.
Gặp cô, anh tức tối, xổ một tràng tiếng ǵ nghe như tiếng Miên. Cô lặng lẽ, cúi đầu khóc. Như áy náy về sự hiện diện của tôi, anh xin phép được đưa cô đi chỗ khác nói chuyện. Khi quay lại, trong lúc chờ anh giải quyết công việc ǵ đó, cô nói với tôi:
- “Em biết anh ấy thương em thiệt t́nh, nên em cũng rất thương anh ấy. Có điều, cô dừng lại… Sau giải phóng, cuộc sống của em rất khó khăn. Em đang chờ đi diện con lai. Nhưng em cần tiền để trang trải cuộc sống. Rồi th́... Chắc anh ấy đă kể với anh rồi. Nhiều lần anh ấy đưa em đi khách sạn. Em không muốn làm anh ấy liên lụy, nên em đă từ chối. Anh ấy la em. Anh ấy không hiểu em. Em thương anh ấy thực sự. Em cần một chỗ dựa, nhưng anh ấy không hiểu em. Rồi anh ấy buộc em đi khách sạn, anh ấy ép em uống bia. Làm sao em cưỡng lại được anh ấy. Em không c̣n biết ǵ nữa. Chúng em chia tay rồi!”.
Dáng vẻ mệt mỏi, anh nói với tôi: “Tối nay, tôi lên tàu ra Bắc. C̣n ông, ra Hà Nội, nếu gặp vợ tôi, ông nói dùm, sở dĩ đợt này tôi ở lại Sài G̣n hơi lâu là do đi chơi Đà Lạt với ông”. Anh quay lưng, lặng lẽ bước đi.
Trở lại Hà Nội, tôi không gặp anh và cũng không gặp vợ anh. Sau này tôi được biết, vợ chồng anh đă ly dị. Một buổi tối, khi xe chạy ngang đường Trần Nguyên Hăn, trước cửa Câu lạc bộ Thiếu nhi, nơi có quán trà tôi và anh thường ngồi, tôi thấy một bóng người. H́nh như là anh. Tôi quay cửa kiếng nh́n lại, bóng anh lom khom, thất thểu.
VietBF©sưu tập