Tôi quen em vào khoảng những năm 84, 85...
Em là người phụ nữ đẹp, rất đẹp, có nét đẹp “rất Tây”. Em mong manh, hồn nhiên và kiêu sa...!
Lúc đó, em đang chữa bệnh lao phổi...
Em được bố mẹ ruột cho “trú” ở góc một căn gác xép dùng làm kho chứa những vật ít sử dụng, rất nóng bức và bừa bộn.
Mỗi trưa, sau khi xong việc, tôi lại sang ngồi chơi với em, chuyện văn, an ủi, vỗ về em phải kiên tâm điều trị cho hết bệnh...!
Em là chị cả trong một gia đ́nh trung lưu. Năm 17 tuổi, em được gả vào một gia đ́nh khá giả hơn chút, cũng môn đăng hộ đối...
Cả hai bên sui gia đều cao ngạo, ai cũng cho ḿnh là nhất trong cuộc sống nên chẳng bên nào thích bên nào. Chỉ có “Bằng mặt không có bằng ḷng...”
Chị bên sui trai có cái bóp đầm mới, hàng hiệu th́ bà sui gái lại có cái bóp đầm mới hơn cũng là hàng hiệu nổi tiếng. Bà sui gái có cái áo dài đẹp th́ bà sui trai phải có cái áo dài đẹp hơn...
Cứ thế, cuộc sống tương đối êm trôi trong làn sóng ngầm của hai bà sui.
Nhưng rơ ràng là “Trời xanh quen thói má hổng đánh ghen”...!
Sau khi sinh đứa con thứ hai th́ người chồng bị tai nạn giao thông, bỏ lại 3 mẹ con em...
Cuộc đời sóng gió bắt đầu từ đây...
Con c̣n nhỏ, em lại chẳng biết làm ăn ǵ cả. Phải nuôi cô và hai đứa cháu nội, Dần dà mẹ chồng càng tỏ ra khó chịu, luôn nói xa nói gần, chửi chó mắng mèo và cuối cùng là bà bảo: “Hăy đem con về nhà mẹ đẻ mà ở...!”
Buồn tủi, nghèo nàn, em đem con về nhà mẹ ruột nương náu, trong tiếng cay, tiếng đắng...! Chẳng được bao lâu, mẹ đẻ cũng bạo bệnh và qua đời...! Cha của em bị tai biến, không c̣n sức để kiếm tiền mưu sinh, buồn chán, ông hay uống rượu, tiền bạc, tài sản của cha mẹ cũng lần lượt “đội nón” ra đi v́ chữa trị cho mẹ và cho cha...!
Một năm sau cha cũng ra đi theo “tiếng gọi” của mẹ em...!
Em xin việc khắp nơi nhưng đồng lương vẫn chưa khá lên đủ chén cơm cho cả ba người... Tiền ở đâu cho ra việc để nuôi con...?
Nữ trang dành dụm khi c̣n chồng cũng v́ lo tang chế cho chồng, lớp mẹ con ăn rồi cũng hết...!
Bế tắt...! Không có việc làm, em đành liều đi “ăn sương” để kiếm tiền nuôi con...! Nhưng rồi cuộc đời đen đúa cứ măi theo em... Hai đứa con cứ thay nhau bệnh đau, việc làm của em cũng không được nhiều tiền đủ sống...
Đêm nằm suy nghĩ hết cách, em đau ḷng đem con về gửi ngoại...
Ngoại nói: “Cháu bà nội, sao lại làm tội bà ngoại...?” Và ngoại... không nhận. Em đành đem con sang gửi nội. May mắn là bà nội nhận nuôi...!
C̣n một ḿnh, em tiếp tục “bán trôn nuôi miệng” trong tủi nhục, ê chề...
Xinh đẹp như em th́ không lo ế khách nhưng thường hay bị khách làng chơi “quỵt”. Có khi 1 đứa ngă giá, nhưng khi sử dụng th́ có mặt nhiều thằng... Em đành chịu đựng v́ thân cô thế cô nên cứ phải lầm lũi, cắn răng chịu đựng...!
Cho đến khi em phát hiện ḿnh bị bệnh lao phổi, em vẫn phải tiếp tục đi làm, nhưng dần dần khách cũng biết em bị bệnh, thế là ngay đến công việc thấp hèn nhất em cũng không thể làm được...
Không c̣n phương kế sinh nhai, em đành về lạy lục xin ngoại cưu mang.
Em sống trong nhà ngoại mà đúng nghĩa chỉ là người ở nhờ, sống chui rúc trong ổ chuột...!
Ngoại và cậu sợ lây bệnh, nên không bao giờ đến gần, suốt ngày chỉ đay nghiến...
Em tâm sự với tôi rất nhiều và khóc rất nhiều chỉ muốn giải thoát cho cuộc đời sao quá bất hạnh...!
Ngày ngày, tôi cố gắng chạy sang bầu bạn với em, cho em uống thuốc, nghe em tâm sự, an ủi vỗ về và động viên em... dần dà em cũng bớt bi quan.
Nhưng một hôm, tôi vừa đi chợ về th́ nghe tin em đă từ giă cuộc đời...!
Em đă uống thuốc ngủ để kết thúc cuộc sống đầy đau thương, đầy tủi nhục và cô đơn...!
Hàng năm tôi chỉ có thể đến thăm em vào dịp lễ cầu cho các linh hồn vào tháng 11 và mồng ba Tết.
Mỗi khi nghĩ đến em, tôi không khỏi rưng rưng cho một kiếp sống hẩm hiu, bất hạnh. Tại sao “Hồng nhan lại bạc hạnh sớm quá vậy...?
Tôi viết lên đây để tưởng nhớ em, một cuộc đời khốn khổ trong chính cái nôi của ḿnh. Mong các bạn thêm lời cầu nguyện cho em sớm hưởng phúc phần trong kiếp lai sinh...
VietBF©sưu tập
|
|