Từ khi vợ mất. Ông hẫng hụt và buồn lắm. Ông không muốn ăn, cũng chẳng muốn làm ǵ ngoài việc cần mẫn thắp hương cho bà. Căn nhà nhỏ , chiếc giường nhỏ nơi vợ ông hàng ngày ngồi đó suốt chục năm qua nay thay thế bằng cái bàn nhỏ trên bày bát hương nghi ngút khói và đĩa hoa quả. Cái đài nhỏ đều đều tiếng tụng kinh Adidaphat.
4h sáng
Ông lập cập lê từng bước nhọc nhằn tới cạnh bàn thờ vợ. Rút mấy cây nhang châm lửa đốt rồi một tay vịn bàn, một tay vuốt ve tấm ảnh vợ.
- Bà ơi. Bà cho tôi đi cùng với.
Tôi không chịu nổi nữa rồi. Sống này khổ quá bà ơi!
Anh Nhẫn, con út của ông nằm im trên chiếc giường gấp kê cạnh giường bố quan sát bố năy giờ. Nghe tiếng bố thở than rồi khóc, anh ứa nước mắt khóc theo.
Anh thương bố anh, anh xót bố anh quá. Anh giận bản thân không đủ lư lẽ mà phản bác lại ông anh cả độc quyền, giảo ngôn của ḿnh.
Từ khi mẹ mất. Tang ma xong toàn bộ tiền phúng điếu ông anh cầm hết. Hết bốn chín xong, anh thông báo số tiền phúng điếu 250 triệu nay c̣n 95 triệu. Hàng ngày anh cả đích thân đi mua thức ăn, sữa, gạo, hoa quả cho bố.
Anh cả bảo: Bố có tuổi, cần phải ăn đủ chất nhưng điều độ. Đúng giờ. Hàng ngày phải tập thể dục mới khỏe mà sống thọ.
Anh họp gia đ́nh rao giảng một bài dài về đạo lư làm con. Trách nhiệm của con cái phải phụng dưỡng cha mẹ. Anh giao chị gái ở chăm sóc cơm nước cho bố.
Thức ăn anh mua. Chị chỉ việc nấu cho bố ăn. Hàng ngày , anh sẽ chi tiền ăn cho hai bố con. Nếu chú út muốn ăn cùng th́ phải góp mỗi bữa 50 ngàn. Lương chăm bố của chị anh sẽ chi 3 triệu một tháng.
Tối chú út sang ngủ với bố. C̣n anh, sẽ quan sát, coi sóc bố từ xa.
Cả nhà nghe xong thấy cũng hợp lư nên đồng ư. Mà xưa giờ có ai dám căi lời anh. Bởi anh là cán bộ tỉnh nghỉ hưu cơ mà. Ai dám phản đối lời anh chứ.
Anh lên thực đơn hàng ngày. Rồi mua thức ăn mang xuống chia định lượng vào các túi để bố và chị ăn. Anh đong loại gạo ngon nhất thế giới giá 30 ngàn 1 kư cho bố ăn. V́ gạo ngon, đắt tiền nên không được nấu dư, thừa phí của.
Thức ăn bữa mỗi người hai con tôm rang là đúng hai con. Thịt kho bữa ba miếng là đúng ba miếng. Bố già rồi, ăn rau luộc cho lành. Không cua cá canh xương ǵ hỏng dạ.
Đến bữa ăn, anh soi cam và chỉnh đốn ngay nếu thấy sai lời.
Nhiều bữa chị cả giật nảy người khi nghe tiếng anh nhắc nhở qua cái loa góc nhà: Chị Mân, gạo đắt lắm đấy, chị nấu nhiều cơm thế? Mỗi bữa nấu ba nắp thôi. Chị ăn hai bát , bố một bát. Nấu nhiều lại thừa. Gạo ba mươi ngàn một kư chứ không phải gạo tám mười mấy ngàn đâu mà bỏ thừa.
- Chị Mân, sao lại xào thịt thế kia. Đă bảo luộc cho bố ăn kia mà. Xào thế đầy dầu mỡ bố cao tuổi rồi ăn không tốt.
- Chị Mân. Bố uống sữa rồi, không cho ăn hoa quả nữa.
Nhà có hai bố con. Mẹ vừa mất. Tự dưng có tiếng nói từ nóc tủ phát ra chị cứ thon thót cả tim. Sau một tháng chị thoái thác trách nhiệm chăm cha. Chị bảo chị không ngủ nổi v́ bị áp lực. Chị thèm bát canh cua. Thèm quả cà pháo, đĩa cá kho. Thà chị ăn cơm gạo quê rẻ tiền mà no bụng c̣n hơn ăn cơm ngon dẻo mà đếm từng hạt cơm thừa.
Chị không ở chăm bố vậy c̣n hai anh em trai chia nhau. Cô em dâu thỏ thẻ đề nghị chia ngày. Mỗi người vài ngày. Nhưng anh không chịu. Anh bảo: Anh cao tuổi rồi. Không thức đêm được, trách nhiệm con cái chăm cha mẹ báo hiếu là hàng đầu. Là ư thức tự giác chứ không phải chia.
Anh sẽ chăm bố ban ngày. Đêm, chú út sang ngủ và chăm bố.
Sáng 8h anh về, thức ăn anh mua bỏ tủ. Trưa, bố con ăn cơm đúng tiêu chuẩn anh đề ra. Chiều 5h anh dắt bố đi dạo. Rồi về ăn cơm đúng tiêu chuẩn anh nấu.
Cháo anh cắm sẵn, sáng mai chú lấy cho bố ăn. Và anh về nhà anh ngủ. Đấy. Anh chăm bố cẩn thận thế c̣n ǵ.
Chú út làm ruộng , đêm hai lần dậy pha sữa cho bố uống, dắt bố đi vệ sinh. Sáng vệ sinh cho bố, tối giúp bố tắm rửa thay giặt. Có thế thôi. Vất vả ǵ đâu.
Sáng 6h chưa thấy bố dậy, anh lại oang oang thúc gọi qua cái loa góc nhà. Đêm anh kiểm tra thấy không gọi bố dậy uống sữa cho đúng giờ anh cũng gọi. Chiều ông không muốn ra đường anh lôi bố dậy bắt đi. Vừa đi anh vừa giảng giải bố phải thế này, phải thế kia.
Từ lúc bà mất, nhẽ phải gần chục lần họp gia đ́nh về chuyện chăm sóc báo hiếu bố. Ông ngồi nghe mà nghẹn ngào: Bà ơi. Bà cho tôi đi cùng với. Sống này khổ các con quá.
Ông buồn lắm. Chỉ mong một ngày nào đó lên giường ngủ một giấc ngon rồi đi. Chứ sống như này cực quá. Trước đây, thèm canh cua , có canh cua. Thích ngủ muộn được ngủ muộn. Muốn ăn ǵ th́ ăn, làm ǵ th́ làm. Nay gần chín mươi tuổi rồi mà sống có khác ǵ quân đội. Ăn đúng bữa , ngủ đúng giờ ông thấy cực quá. Có lần vừa thiu thiu ngủ do đêm x́ xục đi tiểu v́ hai cữ sữa. Ông cáu lầm bầm: Giời ơi. Anh lấy cái chày mà đập vào đầu tôi hai cái cho tôi chết đi anh khỏi mất công gọi tôi dậy làm ǵ.
Có lần ô khóc khi bị anh lôi ra đường đi dạo: Anh để tôi ngă, tôi chết luôn đi. Tôi nhọc lắm rồi.
Nhưng anh cả đâu có chịu nghe theo. Ư anh đă quyết. Mà ư anh là đúng, là tốt cho bố kia mà.....
Ông đưa tay lau ḍng nước mắt. Thầm th́; bà cho tôi đi cùng với bà ơi... tôi không chịu nổi nữa rồi....
VietBF©sưu tập
|