Bà tên là Hường, nghĩa là Hồng, theo cách đọc trại của người miệt quê. Nhưng Hường hay Hồng ǵ cũng là tên của một loài hoa rất đẹp, ai cũng hiểu vậy. Và tôi nhất thiết phải là người hiểu rơ điều đó, v́ bà là chị họ của má tôi.
Thật ra khi vừa đến Mỹ, bà chưa già. Chỉ mới 48 tuổi. Nhưng bà nhất định không chịu học tiếng Mỹ. Lư do bà nêu ra, là:
— Suốt ngày má có nói chuyện với ai ngoài ông táo đâu mà cần học tiếng Anh với tiếng Mỹ.
Bà lớn lên ở Ba Tri, vùng quê nghèo. Thuở nhỏ bà chăn trâu, làm ruộng làm vườn, giúp ba má nuôi một đàn em lúc nhúc như trứng gà, trứng vịt. Vừa trổ mă thiếu nữ đă đi lấy chồng. Lại tất tả với một đàn con nheo nhóc.
Chồng bà đánh cá ngoài biển, rồi theo người ta vượt biên đi mất. Một tay bà ở lại chèo chống nuôi con. Thời gian đầu không có tin tức ǵ của ông ấy. Gần chục năm sau mới thấy thơ về, nói ổng đă lấy vợ khác rồi. Ổng xin lỗi bà mong bà thông cảm, v́ cuộc sống nơi xứ người khó khăn và bơ vơ quá. Bà kêu thằng hai viết thơ trả lời ba, rằng “Má hiểu hoàn cảnh của ba. Má không buồn đâu. Ba đừng lo, ráng giữ ǵn sức khỏe“. Khi đọc những lời đó cho con, mắt bà ráo hoảnh. Nhưng buổi tối bà ngồi nh́n ngọn đèn dầu leo lét, nước mắt ở đâu mà cứ tuôn hoài.
Cũng may, ông chồng c̣n chút t́nh nghĩa, đă làm giấy bảo lănh cho mấy mẹ con sang Mỹ.
Qua đây rồi, bà không nhờ vả ǵ chồng. Duyên nợ không c̣n nữa, người ta cũng có gia đ́nh khác rồi, ḿnh dây vướng làm ǵ nữa cho khó xử cả đôi bên. Bà nghĩ vậy và lại một ḿnh bươn chảy tiếp. Bà xin rửa chén, quét dọn cho những nhà hàng Việt. Mấy đứa nhỏ cũng giỏi. Chúng chịu khó học, làm việc sau giờ học ở các chợ Mỹ để kiếm tiền phụ má. Túc tắc như vậy, rồi tụi nó cũng ra trường, t́m được việc làm. Lúc này, tụi nó kêu bà ở nhà hưởng phước.
— Cả đời má làm việc nuôi tụi con rồi. Bây giờ để tụi con lo lại cho má.
Vậy là bà nghỉ làm. Và càng có lư do để không học tiếng Mỹ.
Ở nhà vài tháng bà thấy buồn quá. Bà bèn quyết định:
— Má muốn lái xe.
— Trời đất ơi! Hồi nào tới giờ má có lái xe bao giờ đâu.
— Hồi trước chưa biết th́ giờ má muốn biết.
Thằng hai thuyết phục bà không được, bèn gọi con ba, con tư và thằng năm để cầu cứu. Đứa nào nghe xong cũng buông một câu ta thán y chang nhau:
— Trời đất ơi!
Người ta thường nói ông già Ba Tri rất ngoan cố. Nhưng người ta quên là, bà già Ba Tri cũng kiên cường không kém. Và cuối cùng, bà một ḿnh chiến thắng cả tiểu đội con cái một cách vẻ vang.
Con ba đành vớt vát dặn ḍ:
— Ra đường nếu có chuyện ǵ, má nhớ gọi ngay cho con nghe.
Lần đầu tiên chạy xe ra đường, bà nhủ ḷng phải cẩn thận lắm. Bà chạy chầm chậm với tốc độ 10 miles / 1 giờ.
Xe sau bấm kèn “tin tin”. Bà mặc kệ, cứ b́nh tĩnh giữ tốc độ an toàn.
Chỉ một lúc sau, nối đuôi xe bà là một hàng xe dài rồng rắn.
Có ai đó gọi phone báo 911. Police rú c̣i chạy đến chận xe bà lại.
— Hello. May you give me your Driver License?
— Hello, chú em. Bà lịch sự chào lại.
Police lập lại lời yêu cầu.
— Chèn ơi, nói ǵ mà líu lo, ai mà hiểu được. Bà cằn nhằn rồi rút phone ra. Bà bấm ngay chữ số 3 mà con ba đă chỉ, rồi đưa phone cho Police.
Anh chàng police ngẩn ngơ 1 giây, rồi như hiểu ra, liền thông báo sự việc qua phone.
Con ba rối rít xin lỗi và giải thích việc bà già “mù tiếng Mỹ” cho police. Đúng là “bạn dân”, anh police lịch sự nói “No problems “rồi yêu cầu con ba dặn ḍ bà chạy mau hơn.
Nh́n bà gật gật đầu khi nghe điện thoại, anh chàng cứ tủm tỉm cười.
Một lần vào dịp cuối tuần, vợ chồng thằng hai đưa bà đi ăn buffets của người Hoa. Nh́n thấy món crawfish trên khay thức ăn, bà liền nghĩ ngay đến con.
— Thằng nhỏ thích món này lắm đây.
Bà lấy muỗng múc từng con vào đĩa. Bà già nên tay hơi run. Sợ làm rớt, bà cẩn thận lấy từng con một. đặt cẩn thận vào đĩa. Ông già người Mỹ đứng kế bên chờ lấy crawfish, chắc thấy… ngứa mắt khi nh́n bà từ từ, tà tà như vậy, bèn quên câu “lịch sự như Mỹ”, mà buông tiếng thở dài.
Lập tức, tự ái bà nổi lên. Bà lấy vài con thôi mà. Chờ một chút không được à. C̣n phía bên kia đó, sao không ṿng qua lấy đi.
— You go there lấy đi. Vừa nói, bà vừa chỉ tay sang phía đối diện.
Ông Mỹ không hiểu bà già này nói ǵ, nhưng nh́n tay bà chỉ, ông cũng … hiểu hiểu.
Ông bước ṿng sang hướng kia.
Nhà thằng hai là nhà phố (town house) nên hơi bức bí với những người quen sống nơi ruộng đồng mông mênh như bà. V́ thế, thi thoảng bà hay ra công viên chơi.
Hôm nay bà ra công viên vào buổi sáng. Giờ này chỉ lác đác người nên không gian rất yên tĩnh.
Ngồi trên ghế đá, dưới tàng cây rợp bóng, bà nghe tiếng chim ríu rít trên cao. Gió thổi hiu hiu. Cảm giác thật b́nh yên. Bà thả hồn theo tiếng chim, mường tượng ḿnh đang ngồi bên bờ rạch sau nhà. Văng vẳng đâu đây tiếng chim cuốc khắc khoải gọi con nước lên sau rặng dừa nước xạc xào.
Một bà già cũng trạc tuổi bà dắt chó đi dạo gần đó. Ở bên đây, người ta cưng chó lắm. Dắt chó đi dạo là chuyện b́nh thường.
Bỗng con chó đi chậm lại, rồi dừng hẳn. Bà kia cũng dừng lại, chờ cho chó cưng “hành sự” xong, rồi chủ và chó thủng thẳng đi tiếp.
Chèn ơi, sao lại đi mà không dọn dẹp chứ.
Bà kêu lên thật lớn:
— Ê, ê…
Bà kia giật ḿnh, nh́n về phía bà.
— No good… No good…Bà chỉ tay về phía “hiện vật” của con chó để lại.
Bà kia tảng lờ và kéo con chó đi.
Trời ơi, người ǵ mà thiếu trách nhiệm. Không biết giữ ǵn vệ sinh nơi công cộng ǵ hết.
Bà liền đuổi theo. Một tay bà chỉ vào “hiện vật, một tay bà cầm phone giơ lên:
— You no dọn dẹp, I kêu police. Kêu 911 đó. You no good. No good.
Không cần t́m hiểu làm chi cho mất thời giờ, chỉ cần nghe police và 911 là bà kia quay lại thu dọn ngay (sau khi liếc cho bà một cái).
Bà rất thích đi chợ mua thức ăn.
Mỗi khi vào chợ Kroger, bà cứ đẩy cart đi ṿng ṿng, lựa lựa, chọn chọn, rồi bỏ vào cart. Chuyện chẳng ǵ đáng nói, nếu xong xuôi, bà đẩy cart đến chỗ nhân viên tính tiền để thanh toán.
Nhưng bà thích check out ở máy tự tính hơn, dù bà không biết sử dụng. Thế là bà đứng ́ ra đó. Nhân viên phụ trách khu tính tiền bằng máy, ngạc nhiên thấy bà đứng quá lâu, vội đi đến hỏi.
Bà cười rất tươi, nụ cười “nhờ vả “
— You do.
Nói vậy là dễ hiểu quá rồi. Nhân viên liền cầm lấy từng món đồ và scan giá.
Trời tháng bảy ở hướng South nóng như lửa. Máy lạnh trong nhà phải giảm nhiệt độ tối đa mới thấy dễ chịu.
Vậy mà hai chú police phải đạp xe tuần tra quanh khu vực, thật tội.
Bà để ư tầm một giờ mấy, hai giờ trưa là thấy họ tuần tra đến khu nhà bà.
— Tội nghiệp quá. Tụi nó chắc trạc tuổi thằng hai nhà ḿnh thôi.
Một buổi trưa, bà đứng sẵn ngoài sân. Vừa thấy 2 chú police tới, bà vẫy tay ra hiệu dừng lại.
Cả hai ngạc nhiên thắng xe cái “ké ét…” trước mặt bà.
— Quây …quây… (wait, wait)
Bà ra dấu cho họ đợi, rồi bước nhanh vào nhà.
Hai police c̣n đang ngớ người, th́ bà đă bước ra, tay cầm hai lon coke ướp lạnh.
Bà nh́n họ thật tŕu mến. Cả hai đón lấy lon nước ngọt từ tay bà và nói:
— Thank you.
Ǵ chứ câu này th́ bà hiểu.
Rồi một ngày, bà gọi các con đến họp mặt đông đủ ở nhà thằng hai.
Ngồi giữa đàn con xúm xít vây quanh, bà trầm ngâm nói:
— Từ đây đến cuối đời, má sống nơi đây, rồi chết cũng nơi đây. Sống có cái nhà, chết có cái mồ. Nhà và mồ mă của má không c̣n ở quê cũ nữa, mà là ở đây, ở đất nước này. Các con, rồi các cháu má nữa, tất cả đều ở đây.
Nên má tính như vầy …
Bà ngưng một chút, nh́n các con đang mắt tṛn mắt dẹt, hồi hộp không biết có chuyện ǵ.
Con tư đưa cho bà tách trà:
— Má uống miếng nước đi.
Thằng năm nhấp nhổn:
— Có chuyện ǵ vậy má?
— Má muốn học tiếng Mỹ.
Trời bỗng dưng có băo tuyết ở Việt Nam, cũng không làm mọi người ngạc nhiên hơn câu tuyên bố “xanh rờn“đó.
— Má … đ̣i học tiếng Mỹ? Thằng hai lắp bắp hỏi lại.
— Ừ, chỗ này như đất nước của ḿnh rồi. Mà tụi con nít một tuổi c̣n biết bập bẹ tiếng nước của nó.
Chẳng lẽ má thua cả đứa con nít sao.
Phải mất một lúc mọi người mới tin là sự thật. Tất cả ồ lên:
— Má là số một.
— Má number one.
— Hoan hô má.
Bà nh́n đàn con, mỉm cười ra chiều tự đắc. Ủa, các con quên má là dân Ba Tri sao. Người Ba Tri sống có t́nh, có nghĩa và biết trước biết sau lắm nghe.
Vậy là chiều chiều, bà mang tập vở đến nhà thờ để học ESL.
Biển Cát