Mải lo làm giàu nên ngoài ba mươi tuổi gă mới lấy vợ. Ở quê người ta gọi gă là trai lỡ th́. Năm nay, khi đă ngót bốn mươi, bạn bè gă con cái đều đă học cấp 2, cấp 3 th́ cu Tư, con trai gă mới vào lớp 1.
Sau buổi sáng đưa con đến trường dự Lễ khai giảng, vợ gă tuyên bố xanh rờn:
- Từ nay việc đưa đón con đi học là của anh v́ cửa hàng của anh đă có nhân viên rồi. Em c̣n bận đi ship hàng cho khách.
Gă ngớ mặt ra một hồi nhưng rồi cũng vui vẻ đồng ư bởi “Ư vợ là ư trời” vả lại với gă bây giờ không ǵ quan trọng bằng thằng cu con của gă.
Mặc dù đồng ư nhưng trong thâm tâm gă cũng bực ḿnh lắm. Đă bao năm nay gă có bao giờ để cho vợ con thiếu thốn cái ǵ đâu. Tiền gă làm ra bao nhiêu đều nằm hết trong túi vợ. Vợ con gă muốn ăn ǵ th́ ăn, muốn mặc ǵ th́ mặc, muốn đi chơi đâu gă cũng chiều. Ấy vậy mà thời gian gần đây không biết vợ gă nghe lời ai bỗng dưng đổ đốn đ̣i buôn bán qua mạng. Gă phản đối kịch liệt nhưng vợ gă rằng
“Em không muốn mang tiếng ăn bám chồng suốt đời, anh cũng phải để em kiếm cái nghề chứ!”.
Gă đành tặc lưỡi v́ không muốn vợ buồn.
Sáng thứ hai đầu tuần, gă đưa cu Tư đến lớp. Gă giơ tay tạm biệt con ở cổng trường nhưng cu cậu dỗi, một hai đ̣i bố phải đưa vào tận lớp học. Chiều con và cũng ṭ ṃ muốn biết chỗ học hành của con thế nào nên gă vui vẻ dắt tay con vào lớp.
Cô giáo tươi cười đón cu Tư ở cửa. Ôi chao, người đâu mà xinh thế không biết! dáng vóc đă mềm mại duyên dáng lại c̣n mặc bộ áo dài màu tím cà trông đến là dễ thương.
Đâu như vợ gă, nặng trên sáu mươi cân mà tối nào livestream cũng thấy nàng ra rả
“Bán ǵ dùng nấy, đây các bác nh́n em đây, trước đây em nặng bảy mươi kí, sau hai tuần dùng trà giảm cân em đă giảm được năm kí các bác ạ”.
Ấy vậy mà gă có thấy vợ gă dùng bao giờ đâu, giảm lúc nào mà giảm, gă cứ thấy điêu điêu thế nào…
Cô giáo cúi xuống hôn lên trán cu Tư như cái cách mẹ hôn con rồi nhẹ nhàng nói với nó:
- Con chào bố rồi vào lớp nào!
Đấy, giọng nói cứ là phải ngọt ngào thế chứ, đâu như giọng nói của vợ gă, lúc nào cũng quát chồng con oang oang như cái loa phát thanh của thôn bắc trên ngọn cây xà cừ đầu đường cái.
Từ bữa ấy, gă đâm ra thích đưa đón con đi học. Gă c̣n dặn cu Tư phải ở trong lớp khi nào bố đến đón mới được về, không được ra cổng trường đứng đợi.
Có hôm vợ gă bảo
“hôm nay em rỗi, anh để em đi đón con cho”
nhưng gă lại nhẹ nhàng
“rỗi th́ nghỉ cho khỏe, để anh đi”
nhưng thật ra trong bụng gă cứ có cảm giác nhơ nhớ làm sao…
Chiều qua cô giáo trao đổi:
- Hôm nay cu Tư đánh bạn, em có nhắc nhở cháu rồi nhưng em cũng nói để anh chị biết và lưu ư đến cháu.
Gă bối rối:
- Thế à cô, có ǵ trăm sự nhờ cô giáo chăm sóc dạy dỗ, bảo ban cháu, gia đ́nh biết ơn cô nhiều lắm. Thôi xin phép cô bố con tôi về
Nói rồi gă ch́a tay ra để bắt tay chào cô giáo. Ôi! bàn tay cầm phấn, cầm bút có khác, nó mới mềm mại và ấm áp làm sao. Gă muốn giữ bàn tay ấy lâu một chút nhưng cô giáo đă rút ngay tay lại:
- Anh cho cháu về đi ạ.
Trưa nay, vợ gă dặn
“chiều em đi lấy hàng về muộn một chút, anh đi đón con về rồi tắm rửa cho nó hộ em nhé”.
Gă ậm ừ, kể cũng lạ, vợ gă sướng không muốn sướng lại muốn khổ, ở nhà trông coi cửa hàng đồ gỗ cho gă đến giờ đi đón con không muốn lại muốn cực vào thân.
Gă tắm táp, ăn mặc sạch sẽ rồi xức một chút nước hoa để chuẩn bị đi đón con. Gă cảm thấy tâm trạng lâng lâng rồi gă sực cười với chính ḿnh “chỉ là đi đón con thôi mà…”.
Nh́n đồng hồ vẫn c̣n 30 phút nữa, gă ngả ḿnh xuống chiếc ghế dài, mở nhạc nghe bài hát “Đắp mộ cuộc t́nh” mà mỗi lần đi karaoke gă vẫn thường nức nở trong chiếc micro. Cảm giác sảng khoái khi vừa tắm xong cùng tiếng nhạc xập x́nh khe khẽ đưa gă vào trong giấc ngủ.
Đang mơ màng gă nghe tiếng con trai:
- Bố ơi, bố mở cửa cho con!
Gă giật ḿnh choàng dậy dụi mắt rồi chạy ra cổng. Gă đẩy cánh cổng, bên ngoài là cô giáo và cu Tư, con trai gă. Gă chưa kịp xin lỗi th́ cô giáo đă cất lời:
- Tan học rồi mà em điện thoại cho cả anh và chị đều không được nên em đưa cháu về, không biết có chuyện ǵ không ạ.
Gă lúng túng:
- Xin lỗi cô giáo, tôi sơ suất quá, mời cô giáo vào nhà đă ạ
Miệng nói, hai tay gă đỡ lấy tay lái chiếc xe tay ga, có lẽ không tiện từ chối nên cô giáo theo sau gă bước vào.
Gă rót nước mời cô giáo uống. Đấy, uống nước thôi mà cũng dễ thương đến lạ. Hai tay cô khẽ khàng đưa chén nước lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi lại khẽ khàng đặt xuống, đâu như vợ gă cứ một chén nước đầy tu ừng ực một hơi là hết rồi úp ngược chén kêu đến cạch một cái rơ là vô duyên. Rồi cái làn da cô nữa... Nh́n cái làn da trắng trẻo, mịn màng ấy gă lại liên tưởng đến cái nước da ngăm ngăm của vợ gă. Gă không chê cái làn da bánh mật ấy nhưng gă ghét cái kiểu mỗi lần livestream là vợ gă lại trát tầng tầng lớp lớp những kem những phấn cho trắng lốp lên rồi lại d́a cái mặt ấy vào trước cái màn h́nh điện thoại:
“Đấy, các bác xem, kem dưỡng trắng da giữ ẩm nhà em đây, chỉ sau hai tuần sử dụng là các bác sẽ có được làn da mịn màng như da em bé…”
Gă chưa kịp thăm hỏi, chuyện tṛ ǵ th́ cô giáo đă toan đứng dậy:
- Cũng muộn rồi, xin phép anh tôi về. Mong anh lần sau nhớ đón cháu đúng giờ ạ!
Gă luống cuống, vụng về nắm tay cô giáo:
- Ấy chết, không mấy khi cô giáo đến chơi nhà, mời cô giáo ở lại dùng cơm với gia đ́nh tôi.
Gă lại cố t́nh giữ chặt bàn tay mềm mại ấy trong tay ḿnh. Kỳ lạ, cô giáo không c̣n rút tay lại một cách vội vă mà lại để yên bàn tay nhỏ bé của ḿnh trong ḷng bàn tay gă. Mấy sợi tóc mai vương trên đôi má ửng hồng của cô trông đến là dễ thương.
Gă định đưa bàn tay c̣n lại của ḿnh lên vén mấy sợi tóc mai mềm mại ấy nhưng đúng đó cái loa phóng thanh nhà gă phát hết tần suất kèm theo một cái giật tay gă thật mạnh:
- Ối giời ơi, giờ này mà anh c̣n nằm đây ngủ được là sao. Tôi dặn anh đi đón con vậy mà anh nằm đây ngủ. Tôi và cô giáo gọi anh đến cháy máy mà anh không thèm nghe. Người ta là cô giáo nhưng cũng có gia đ́nh chồng con, hết giờ cũng phải về chứ ở trường mà giữ con cho anh được à.
Gă ngồi bật dậy như một cái ḷ xo, trước mắt gă chỉ có cái loa phóng thanh quen thuộc mà không thấy cô giáo của con đâu.
Th́ ra là gă mơ, một giấc mơ tội lỗi. Tự dưng gă thấy bối rối như kiểu ḿnh vừa ăn vụng. Gă cảm thấy có lỗi, có lỗi với vợ con gă và có lỗi cả với cô giáo của con.
VietBF@sưu tập
|
|