Bây giờ, bất cứ lúc nào có thời gian nghĩ lại hoặc rảnh rỗi nhâm nhi tận hưởng cuộc sống em đều mỉm cười thầm nghĩ: cảm ơn ḿnh v́ ngày ấy đă bỏ rơi em. Chỉ một câu nói vui của em thôi ḿnh cũng lấy làm cái cớ. Lúc ḿnh ch́a cho em lá đơn ly dị, ḿnh nói với em rằng ḿnh đă chán ngấy vẻ mặt của em. Ḿnh ghét cay ghét đắng cái đần độn, kém sự năng động, chán cái sự nhạt nhẽo đàn bà của em. Sao số ḿnh đen thế lại lấy phải một người như em. Ḿnh không thể chịu đựng em thêm một phút giây nào nữa...
Em đă vô cùng sợ hăi, em khóc lóc, em khuỵ xuống và em sợ đến mức khó thở. Nếu không có ḿnh, em và bé Bông rồi đây sẽ phải sống thế nào?...
Ḿnh đă gào lên tôi sống sao được khi hàng ngày phải nh́n thấy khuôn mặt nhạt thèo của cô, tiếng thở, những lọn tóc của cô rơi trên gối, rơi trong đêm cũng khiến tôi không thể ngủ v́ khó chịu. Tôi phải sống thế nào đây?
Rồi chúng tôi ly hôn. Người ta giải quyết nhanh hơn em tưởng rất nhiều, chắc là do có sự tác động của ḿnh. Em được nuôi bé Bông, cho dù em không có chỗ ở. Căn hộ chung cư ḿnh khoá cửa để đấy nhưng chẳng để cho mẹ con em nán lại thêm một giờ nào. Lần đầu tiên trong đời em thấy bản thân vô cùng sợ hăi và suy sụp, em không đứng được trên đôi chân khi bước ra khỏi cửa pḥng xử án. Em không thể thở nhịp thở b́nh thường bởi v́ như có một tảng đá đè rất nặng trên lồng ngực của em. Em yếu ớt nh́n ḿnh ngẩng cao đầu, soải bước tự tin xuống từng bậc thang toà án.
Ngay chiều hôm ấy ḿnh khoá cửa nhà sau khi đưa đồ đạc mẹ con em ra hành lang.
Một đứa trẻ bế theo một con mèo mun cũng non nớt như đứa bé, một cái valy trong là những bộ váy nửa mạc của hai mẹ con. Tất cả trong ví c̣n 6 triệu 3 trăm ngàn và mấy đồng bạc lẻ. Em biết sống thế nào nếu không thuê một pḥng trọ giá rẻ nhất lúc bấy giờ là 500/tháng.
Nửa ngày dọn dẹp căn pḥng, em nghĩ rằng em rửa từng chiếc thang giường của một người nào đó đă chết. Chắc chủ nhà trọ xin về để đỡ một khoản tiền. Căn pḥng lạnh ẩm và hôi hám. Dọn dẹp và lau măi nó cũng không khô ráo là bao khi ngoài trời đang là mùa mưa dầm tháng ba ḿnh ạ. Hai ba đêm liền em và bé Bông không thể ngủ cũng không thể nhắm mắt bởi căn pḥng cứ lạnh lẽo đáng sợ. Vô vàn tiếng sột soạt ǵ đó trên trần nhà. Bé Bông, con bé luôn co rúm sợ hăi khi nh́n vào những khoảng không trong căn pḥng. Thế mà cả bé Bông, cả con mèo chỉ đều thất thần, co rúm sợ hăi nhưng cả hai đều không hé răng kêu khóc một tiếng nào.
Mẹ con em cảm ơn ḿnh. Một trải nghiệm đầy kinh hoàng và ghê sợ nhưng nó cũng là cú huưch để em chuyển động và thay đổi.
Tuy những ngày tiếp theo đó mẹ con em sống đầy khổ hạnh nhưng đă không hề uổng một phút giây nào. Em đă cố gắng, đă vươn lên, em đă mạnh mẽ sống, quyết liệt kiếm những đồng tiền chân chính. Và em đă thành công cả trong công việc chuyên môn và nghề tay trái là kinh doanh đấy ḿnh ạ. Lại phải cảm ơn ḿnh!
Cảm ơn ḿnh! Thật sự cảm ơn ḿnh.
Khi tự mua căn nhà đầu tiên cho hai mẹ con. Tuy nó nhỏ xíu, tuy nó chỉ bằng 1/10 thậm chí rất rất nhỏ so với căn nhà sau này nhưng cả em và con Bông đều khóc nức lên khi dọn về nhà mới.
Con bé chạy ào vào nhà, nó cọ má rồi chà chà hai cánh tay vào những bức tường. Nh́n con Bông và con mèo cứ xoay da thịt hai cánh tay và đôi má như muốn ôm chặt lấy ngôi nhà. Con mèo th́ cọ sát thân thể nó vào tường khiến em lại khóc nức lên. Em khóc v́ sung sướng, khóc v́ đoạn tuyệt nỗi sợ hăi cái lạnh lẽo ghê rợn mỗi lần hai mẹ con đặt lưng xuống cái giường ba xà trong căn nhà trọ lợp tôn có trần nhựa cũ nham nham nhở, cứ phải bật điện sáng để ngủ chứ cứ tắt điện là cảm giác có những bước chân, có những đôi mắt ở bất cứ xó xỉnh nào đó nh́n chằm chằm vào ḿnh.
Cảm ơn ḿnh. Thế rồi em gặp lại ḿnh, ḿnh vẫn thế, vẫn tự tin sải bước và ngẩng cao đầu tiếp tục đi t́m những cô gái khác, những người đàn bà khác mặn ṃi hơn, mặt đỡ nhạt hơn, hơi thở và những lọn tóc khác hơn bởi những cô gái hoặc đàn bà ḿnh chỉ sống với họ một thời gian, ḿnh lại thấy chán, thấy nhạt nhẽo vô vị y như lần ḿnh sống với em.
Ḿnh dừng lại giữa mọi sự vươn lên của trí tuệ, của sự thành công ở bạn bè và cả em nữa chỉ để đi t́m những thứ mà ḿnh cho là ḿnh chưa thấy. Ḿnh vẫn chỉ là một nhân viên quèn, rất quèn với những chiếc áo sơ mi người t́nh ban tặng.
Cảm ơn ḿnh. Khi em mua xe, mua căn nhà tuyệt đẹp trong một chung cư kha khá em đă gặp lại ḿnh. Ḿnh cố mở to đôi mắt thăm thẳm sâu như mắt của bọn đàn ông Trung đông để nh́n xem có phải em không? Em th́ nhận ra ḿnh ngay. Trời ơi! Lúc đó em đă sải bước thật nhanh về phía ḿnh và cười thật tươi ḿnh nhỉ. Em đă suưt bật khóc và nói : "Em đây..."
Đă có lúc em yêu ḿnh đến vô vàn và chỉ sợ rằng ḿnh bỏ em, ḿnh tài giỏi hào hoa và là cả thế giới này... thế mà giờ đây, khi em tiến lại phía ḿnh. Em mỉm cười chào ḿnh em đă nghĩ:
May quá, phúc tổ tám mươi đời, nếu cái khuôn mặt hăm tài kia, cái bàn tay ẻo như đàn bà, làn da và mái tóc kia nó vẫn ám vào đời ḿnh th́ khi ḿnh chết đi v́ già th́ sẽ là chết lần thứ hai chứ không phải chết lần thứ nhất.
VietBF@sưu tập
|