Sau 10 năm học ngày học đêm, nỗ lực hết ḿnh trong công việc, cuối cùng tôi cũng trở thành giám đốc một công ty, có thu nhập cao. Giờ đây, dù không giàu có, cuộc sống của tôi khá ổn, có thể mua nhà chung cư tại thành phố. Tôi mong muốn đón mẹ lên ở cùng nhưng mẹ không chịu. Mẹ bảo, mẹ ở quê quen rồi, không muốn đi đâu hết.
Khi sự nghiệp của tôi khá rộng mở, ở tuổi 33, tôi mới dám nghĩ đến chuyện yêu đương, kết hôn.
May mắn không mất quá nhiều thời gian, tôi đă quen một cô gái xinh xắn, hoạt bát. Em không ở đâu xa lạ, chính là cấp dưới của tôi. Em là người chủ động "tấn công" tôi. Em tiết lộ đă "thầm thương trộm nhớ" tôi từ lâu nhưng măi đến giờ mới có cơ hội. Hẹn ḥ được gần một năm, tôi đă đến tuổi muốn cưới vợ, c̣n em cũng rất sẵn sàng cho chuyện hôn nhân.
Chính v́ vậy, tôi đưa em về quê ra mắt mẹ rồi sau đó sẽ đến xin phép gia đ́nh em. Trước khi về quê, tôi nhiều lần muốn nói chi tiết cho em biết về hoàn cảnh gia đ́nh tôi. Nhiều người thấy tôi hiện giữ vị trí giám đốc, cứ đồn bố mẹ tôi là ông này, bà kia, tôi sợ em hiểu lầm. Tuy nhiên, cứ mỗi lần tôi định kể sâu, em lại gạt đi nói: "Em hiểu mà anh, anh không cần nói quá nhiều đâu".
Nghe em bảo vậy, tôi cũng yên tâm phần nào, vui vẻ đưa em về gặp mẹ. Vừa nh́n thấy ngôi nhà nhỏ, cũ kỹ ở quê của tôi, sắc mặt của em có chút thay đổi. Đang hào hứng xách túi quà, em bỗng dưng đứng khựng lại, c̣n hỏi đi hỏi lại đây có thực sự là nhà tôi không, tôi có nói đùa không...
Tôi chưa kịp trả lời, mẹ đă vui mừng chạy ra đón con dâu tương lai. Mẹ vừa hỏi han, quan tâm, vừa chạm tay vào người em th́ em bỗng lùi lại. Nh́n qua tôi nhíu mày khó hiểu, em lại nở nụ cười chào hỏi mẹ.
Từ giây phút đấy đến sau bữa cơm trưa, tôi không thấy em cười nữa. Tưởng em ốm mệt, tôi hỏi thăm th́ em nói không phải. Em cứ đi ḷng ṿng trong nhà tôi xong ra đến vườn ngó nghiêng như thể muốn t́m kiếm thứ ǵ đó.
- Em hỏi tôi: "Ở quê, anh c̣n ngôi nhà, mảnh đất nào nữa không?".
- "Không em ạ, nhà anh chỉ có thế này thôi. Anh xuất thân nghèo khó, anh tưởng em biết rồi mà, anh lập gia đ́nh sẽ đưa mẹ theo...", tôi đáp.
- Bạn gái cứ ngớ người ra rồi xin phép đi vào nhà vệ sinh. Thấy em lâu quá chưa quay lại, tôi đi t́m th́ thấy em ở sau vườn gọi điện cho ai đó. Đang định gọi em, tôi t́nh cờ nghe được đoạn hội thoại giữa em và mẹ em.
- "Ôi công ty đồn vớ vẩn rồi mẹ ơi, nhà anh ấy nghèo lắm, trong nhà c̣n chẳng có nổi thứ ǵ giá trị. Đă thế, mẹ anh c̣n là mẹ đơn thân, không hiểu hồi xưa ăn chơi hay làm sao mà không có chồng..."
- Lời em nói khiến tôi như chết lặng...
Lấy lư do có công việc gấp, tôi nhanh chóng xin phép mẹ đưa bạn gái lên thành phố ngay. Suốt cả đường đi, tôi không nói lời nào, trong đầu bủa vây hàng đống suy nghĩ. Đưa em về đến cửa nhà, tôi chỉ nói ngắn gọn:
"Bọn ḿnh chia tay đi, không ai có quyền xúc phạm mẹ anh, kể cả em".
Một tuần nay, tôi xin nghỉ phép, không đến cơ quan. Bạn gái liên tục t́m đến nhà, khóc lóc trước cửa. Cô ấy gọi điện, nhắn tin cho tôi không ngừng nói xin lỗi rồi lại bảo chắc tôi đă hiểu lầm chuyện ǵ đó.
Nhưng tôi đă quyết tâm hủy hôn, không có ư định thay đổi. Đối với tôi, sau những ǵ mẹ đă hy sinh cho tôi, mẹ luôn là nhất, không ai có quyền có thái độ không đúng với mẹ tôi. Tôi có thể không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện yêu đương nhưng tôi tin lần này, tôi làm đúng. Càng suy nghĩ về những chuyện từ trước đến nay, nhất là hôm về quê, tôi càng thấy rằng, bạn gái là người ham vật chất, coi thường người nghèo. Thậm chí, cô ấy c̣n tỏ ư chê mẹ tôi quê mùa, chê tay mẹ tôi không sạch. Tự dưng tôi chảy nước mắt v́ thương mẹ, tôi đă quá có lỗi với mẹ khi không t́m hiểu kỹ, đưa về ra mắt người con dâu không xứng đáng.
Tôi đang t́m mua nhà đưa mẹ lên thành phố ở với tôi, nhà cũ của mẹ tôi sẽ sửa sang thật ấm cúng để ngày nghỉ tôi đưa mẹ về kỷ niệm của mẹ.
VietBF@sưu tập