Phát hiện vợ ngoại t́nh, tôi không hờn trách mà tính đến chuyện lặng lẽ ly hôn để cô ấy nhẹ ḷng đến với người yêu.
Tôi từng nghĩ trên đời này sẽ không có điều ǵ khiến t́nh yêu của chúng tôi phai nhạt. Chúng tôi đă từng rất hạnh phúc, đơn sơ nhưng đủ đầy.
Hôm ấy, mẹ tôi ở quê bệnh nặng, mọi người gọi tôi về chăm sóc. Tôi rất rối bời, v́ vợ cũng đang mang thai tháng thứ tư.
Sau nhiều đắn đo, tôi chọn về quê chăm mẹ với suy nghĩ vợ ḿnh trẻ hơn, có thể tự chăm sóc bản thân. Trong khi đó mẹ đă già, như ngọn đèn trước gió.
Tôi về quê 3 hôm th́ nhận được tin ở thành phố, vợ ngă xe trên đường đi làm. Tôi tức tốc bắt xe lên thành phố, đến bệnh viện.
Ảnh minh họa: P.X
Mọi thứ đă muộn. Vợ tôi nằm trên giường bệnh, mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn. Chúng tôi cũng mất đứa con chưa kịp chào đời.
Sau vụ tai nạn, vợ tôi tuyệt vọng, không nói suốt mấy ngày liền. Tôi biết cô ấy oán trách tôi. Từ đó, giữa chúng tôi xuất hiện một khoảng trống không thể lấp đầy.
Chúng tôi sống cùng nhà nhưng như 2 cái bóng. Tôi cố gắng rất nhiều nhưng có lẽ vết thương trong ḷng cô ấy sâu quá, nên măi vẫn chưa thể kéo da non.
Trong khi đó, tôi không đủ kiên nhẫn và cũng không đủ sức để chữa lành. Tôi chán nản, t́m quên trong những cuộc nhậu thâu đêm.
Rồi tôi phát hiện cô ấy có ǵ đó thay đổi. Vợ tôi bắt đầu nhận những tin nhắn, cuộc gọi kéo dài. Dần dần, cô ấy về muộn hơn, đi du lịch với bạn nhiều hơn.
Tôi nghi ngờ và cố gắng theo dơi cô ấy nhưng không phải v́ ghen tuông. Tôi muốn biết vợ c̣n cần tôi và tôi c̣n ư nghĩa trong cuộc sống của cô ấy nữa hay không.
Cuối cùng, tôi cũng có câu trả lời. Cô ấy đă có người khác. Vợ tôi ngoại t́nh ngay khi chưa ly hôn, vẫn đang sống chung nhà với tôi.
Ngày thấy cô ấy ngả đầu vào ḷng người đàn ông khác, trái tim tôi tan nát. Cảm giác ê chề, bẽ bàng ùa về bóp nghẹt tim tôi.
Tôi biết ḿnh đă thua cuộc trong việc chữa lành, sưởi ấm trái tim vợ ḿnh. Tôi không trách cô ấy.
Tôi biết một người phụ nữ mất con, mất cảm giác an toàn, bị bỏ lại giữa giông băo cần một ai đó để nương tựa. Và giờ đây, tôi không c̣n là chỗ dựa của cô ấy nữa.
Sự thật đau ḷng quá đỗi nhưng tôi biết yêu không có nghĩa là phải giữ cho riêng ḿnh. Yêu là khi ḿnh sẵn sàng để người ḿnh thương được hạnh phúc.
Trong t́nh cảnh này, tôi có nên lặng lẽ ra đi để vợ có được hạnh phúc mới như một cách bù đắp cho nỗi đau mà cô ấy đă chịu đựng hay không?