
Một buổi chiều mùa thu, khi ánh mặt trời nhạt dần sau những tán lá phong vàng, tôi ngồi lặng lẽ bên cạnh một người bạn cũ trên con đường nhỏ trong rừng. Bạn tôi khẽ hỏi: "Nếu chỉ c̣n một ngày để sống, cậu sẽ làm ǵ?"
Câu hỏi ấy như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong tôi, tạo ra những gợn sóng lan tỏa. Tôi lặng nh́n những chiếc lá rơi, xoay tṛn trong không khí rồi nhẹ nhàng đáp đất. Sau một hồi lâu, tôi đáp: "Có lẽ tớ sẽ làm những điều mà trái tim thực sự khao khát, không phải để người khác hài ḷng, mà để chính ḿnh cảm thấy trọn vẹn."
Bạn tôi mỉm cười, ánh mắt nh́n lên bầu trời trong xanh lốm đốm mây: "Vậy th́, tại sao không bắt đầu từ hôm nay?"
Cuộc đời này, xét cho cùng, là một ḍng sông chảy xiết. Tất cả những thứ phù phiếm mà ta cố bám víu – danh vọng, sự công nhận, hay những vật chất hào nhoáng – đều như những chiếc lá khô trôi nổi, dễ dàng bị cuốn đi theo ḍng nước. Chỉ những thứ thực sự nặng trĩu ư nghĩa mới có thể neo lại dưới đáy sông, để khi ḍng đời qua đi, chúng vẫn c̣n ở đó – vững vàng và không phai nḥa.
Làm những việc có ư nghĩa không nhất thiết phải là điều ǵ to lớn. Đôi khi, ư nghĩa nằm trong những điều giản dị nhất: chăm sóc một chậu cây nhỏ, dành thời gian lắng nghe người thân, hay đặt cả trái tim vào việc làm một bữa ăn thật ngon.
Có lần, trong một chuyến đi xa, tôi gặp một ông lăo bán quạt tre ở một ngôi làng hẻo lánh. Ông ngồi bên chiếc bàn gỗ mộc mạc, đôi tay già nua cẩn thận vuốt từng nan tre, khéo léo tạo nên một chiếc quạt hoàn chỉnh. Mỗi chiếc quạt ông làm ra đều được chăm chút như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi ṭ ṃ hỏi: "Cụ làm công việc này cả đời, có bao giờ cụ cảm thấy phí hoài thời gian không?"
Ông lăo mỉm cười, ánh mắt sáng ngời như ánh nắng buổi sớm: "Phí hoài ư? Mỗi ngày tôi làm một thứ vừa đẹp vừa hữu ích. Đó chẳng phải là ư nghĩa hay sao? Một chiếc quạt nhỏ này có thể làm mát một ai đó, làm dịu đi cái nóng của họ. Đối với tôi, thế là đủ rồi."
Lời ông nói khiến tôi sững lại. Ư nghĩa không nằm ở quy mô của việc ta làm, mà ở sự tận tâm và t́nh yêu ta đặt vào nó.
Hăy sống như chiếc lá rơi đúng lúc – không hối tiếc, không vướng bận. Hăy để lại những "viên đá cuội" vững chăi trong ḍng sông cuộc đời, những điều dù nhỏ bé nhưng mang ư nghĩa sâu sắc. V́ cuối cùng, cuộc sống của ta không được đo bằng những ǵ ta sở hữu, mà bằng những ǵ ta để lại cho đời.
Làm những việc có ư nghĩa không chỉ khiến mỗi ngày trở nên đáng sống, mà c̣n giúp ta trở thành một phần ư nghĩa trong ḍng chảy lớn của thế giới.
VietBF@sưu tập