Tang lễ bé gái 11 tuổi diễn ra lặng lẽ trong căn nhà trọ nhỏ với tấm ảnh tốt nghiệp mới chụp giờ lại thành di ảnh và những tiếng khóc nghẹn ngào.
Kư ức cuối cùng của người cha
Chiều 24/5, cơn mưa đầu hè ở Biên Ḥa, Việt Nam mang theo kư ức buồn của một gia đ́nh nghèo.
Em N.T.K.N., 11 tuổi, sau khi tắm mưa cùng nhóm bạn đă rủ nhau ra bờ suối chơi. Nhưng chỉ một giây sơ sẩy, em đă trượt xuống ḍng nước sâu và ra đi măi măi.
Dù bạn bè đă lập tức hô hoán, người dân chạy đến nhưng tất cả đều quá muộn. Đến khoảng 16h30, thi thể em được t́m thấy dưới chân cầu An Hảo. Tất cả nỗ lực vẫn không thể mang cô bé nhỏ nhắn với nụ cười hiền lành ấy trở về.
Ngồi trong căn nhà trọ nhỏ với giá thuê chỉ vỏn vẹn 2 triệu đồng mỗi tháng, anh T.T.T. - ba của bé N. vẫn ngồi ở một góc tang lễ, chưa thể ngừng rơi nước mắt mỗi khi nhắc đến con gái nhỏ không may mới qua đời. Với anh, bé N. thực sự là một tia nắng nhỏ sưởi ấm cuộc đời vẫn lắm gian truân của ḿnh.
Nh́n bức h́nh trên ban thờ, anh T. chẳng thể ngờ, chính bức ảnh tốt nghiệp mà con gái từng hào hứng khoe với ba rằng ḿnh chụp rất đẹp lại được dùng một cách đau ḷng như vậy
“Con bé vừa học xong lớp 5, qua nghỉ hè là lên lớp 6. H́nh (tốt nghiệp) vừa chụp trước hè, con bé chỉ mới khoe với anh ‘bé chụp đẹp lắm ba ơi’, vậy mà giờ…” - nỗi đau nghẹn lại khiến anh T. nói chẳng thể hết câu.
Bé N. của anh, cô bé vẫn luôn gọi anh những tiếng tŕu mến “ba yêu ơi”, vẫn luôn bắc ghế ngồi thủ thỉ bên anh mỗi tối, vẫn kéo anh đi bộ những khi chiều về, từng năn nỉ anh muốn đi bán vé số, xin làm hè với số tiền vỏn vẹn 2 triệu đồng (chưa tới $100)/ tháng để “phụ cha mẹ kiếm tiền”... giờ đă chẳng c̣n.
Đứa bé đă cùng anh ăn bữa trưa với vài miếng cá khô đạm bạc, vậy mà đă chẳng c̣n có thể trở về trong bữa tối.
“Anh đang đi làm th́ bé gọi điện hỏi ‘ba yêu ơi, nay ba có về ăn cơm không’ Khi anh đồng ư và hỏi con muốn ăn ǵ, bé chỉ nói trong tủ vẫn c̣n mấy con cái khô, con cũng thích ăn cá không nên anh về nấu để hai cha con ăn. Ăn xong bé chạy ra tắm rồi không may…” - chẳng thể ngờ, những kư ức cuối cùng về N. của anh lại dừng tại bữa cơm trưa ấy.
“Ông trời không lấy của anh cái ǵ, mà lại lấy của anh đứa con…"
Con gái nhỏ mất đi, anh T. bỗng nhớ lại bao hồi ức xưa cũ, khi gia đ́nh anh mới từ An Giang lên Biên Hoà vào năm 2015. Khi ấy bé N. mới một tuổi.
“Hồi mới lên Biên Hoà c̣n khổ hơn nữa. Nhà không có chiếu để nằm, anh nằm trên nền xi măng, để con nằm trên áo. Mẹ nó lấy quần jeans gối đầu cho con. Cả nhà nhặt ve chai gom vào bao để bán. Nên cứ khi nào bé nhặt được lại vui mừng khoe với mẹ. Có đồ ǵ N. cũng chia sẻ cho các em…” - những mảnh kư ức rời rạc về con gái gái cứ thế hiện lên trong anh.
“Anh cưng nó lắm, cưng đến nỗi lúc nhỏ, mỗi đêm ngủ anh ôm chân bé hoài. Nó hỏi sao ba ôm chân con không vậy? Chân nó dễ cưng lắm… Lúc lớn, bé vẫn thích ôm anh. Dù anh nói, con lớn rồi đừng ôm ba, nhưng bé vẫn thủ thỉ ‘ba ơi, con thương ba lắm’...”.
Anh T. làm thợ sơn, buổi làm buổi nghỉ. Vợ anh làm công nhân nhưng lương cũng chỉ vừa đủ chi tiêu trong gia đ́nh. Thấu hiểu nỗi vất vả của mẹ cha, N. sớm đă hiểu chuyện, chăm chỉ quán xuyến việc nhà và luôn âm thầm ước mơ.
Ước mơ được ba mẹ cho về quê chơi một tháng hè với ông bà ở An Giang, được có xe đạp điện đi học như bao bạn, cố gắng học thật giỏi để kiếm tiền mua nhà cho ba mẹ đỡ vất vả, mua một chiếc xe để gia đ́nh có thể về quê đỡ lúc nắng mưa…
“Đêm trước hôm xảy ra chuyện, bé c̣n ngồi với anh thủ thỉ nói đă được vào trường Hoàng Văn Thụ rồi nên muốn mua một chiếc xe đạp điện để tiện di chuyển. Anh cũng bảo giờ ba chưa có tiền th́ bé mới xin đi bán vé số để phụ, nhưng anh vẫn kiên quyết nói không được, con c̣n nhỏ lắm".
Nhưng rồi, em ra đi. Đột ngột và măi măi.
Anh T. vẫn nhớ ngày 8/3 vừa qua, N. bỗng hỏi ba có yêu mẹ không, nếu có tại sao không mua hoa tặng mẹ? Khi nghe được câu trả lời của anh T., rằng gia đ́nh vẫn khó khăn, cần để dành tiền mua những món đồ khác, N. đă lập tức xin ba 20.000 đồng ($1) để mua dây kẽm về từ bó hoa tặng mẹ, cùng các em mang đến cho mẹ một bất ngờ.
“Bé c̣n hứa đến sinh nhật của mẹ sẽ dành tặng món quà bất ngờ hơn nữa. Sinh nhật của mẹ bé tháng 9, tháng 8 đă sinh nhật bé. Sinh nhật của chính ḿnh bé không lo nhưng đă lo cho mẹ. Nhưng như này là quá bất ngờ rồi…” - anh T. nói trong nước mắt.
"Anh cứ nghĩ giận, ông trời không lấy của anh cái ǵ, mà lại lấy của anh đứa con…".
Những giấc mơ nhỏ bé của một đứa trẻ chưa kịp lớn, ước mơ giản dị chỉ là được đi học, được giúp cha mẹ đỡ vất vả… nhưng tất cả chỉ c̣n sống trong hồi ức của những người ở lại.
Và ở đâu đó, tấm h́nh tốt nghiệp giờ trở thành kỷ vật cuối cùng – khép lại tuổi thơ, khép lại một trái tim bé bỏng nhưng đầy yêu thương.