Cùng với hai trung tâm phân phối hàng hóa lớn nhất miền Bắc : Thổ Tang và Ninh Hiệp, các chợ lớn, phố buôn bán lớn các mặt hàng quần áo, giày dép, mỹ phẩm, đồng hồ, thực phẩm…hầu như đóng cửa không hoạt động.
Điều bất thường ǵ đang diễn ra ?
Thực ra cũng không khó lư giải lắm : Khi các cơ quan chức năng của nhà nước đồng loạt ra tay kiểm tra hàng nhái, hàng giả. Mà thực ḷng, những nơi này chuyên bán “hàng chợ”, vốn mặc định là hàng giá rẻ. Và nhăn mác th́…mấy chục năm nay, ai thích ǵ cứ việc gắn in vào thoải mái ! Chẳng có khái niệm “thương hiệu- bản quyền” chi ráo.
Đến nỗi ông Chủ tịch TPHCM đă phải phát biểu: “Ra chợ…là đồ giả” !
Dân ta mấy chục năm nay, cứ vô tư sản xuất, buôn bán, tiêu dùng đồ giả. V́ nó rẻ ! Rất hồn nhiên : Ví dụ cái áo thun có logo của Adidas chẳng hạn, trẻ em nông thôn thành phố mặc đầy, nhưng tôi dám chắc phải tới 90 % là đồ “nhái, giả, rởm” ! Ai có tiền “có điều kiện” mới vào các cửa hàng chính hăng để mua đồ thật “xịn” mà thôi.
Bây giờ siết lại : Toang cả nước, không có ǵ lạ !
Nhưng rơ ràng để thế măi không được ! Ai lại cứ làm ăn kiểu “bát nháo chi khươn” măi, không khá được. Cần phải làm ăn buôn bán, sản xuất theo đúng luật lệ của thế giới văn minh. Giờ nước ta, kinh tế cũng khá rồi, đời sống nhân dân cũng ổn nên càng không thể nói do “đói nghèo” mà làm bừa đi được.
Siết chặt luật lệ là đúng ! Cho dù có gây xáo trộn đổ vỡ tạm thời nào đó, th́ vẫn phải làm. Để rồi mọi việc mới mong vào quy củ được. Để rồi đây các nhà sản xuất sẽ phải tạo ra thương hiệu của riêng ḿnh để được nhà nước bảo hộ. C̣n bà con buôn bán, cần nhận thức rơ vấn đề nguồn gốc xuất xứ của hàng hóa.
Tiến về phía văn minh, là những việc làm rất cụ thể như vậy, chứ không phải là những lời hô hào suông.