Sau nhiều năm làm dâu tôi mới hiểu, cái gọi là “gia giáo” ở nhà chồng chỉ là một lớp vỏ được tô son trát phấn kỹ càng nhằm che đậy những điều xấu xí bên trong.
Tôi từng nghĩ ḿnh may mắn khi được làm dâu trong một gia đ́nh “gia giáo”. Ngày cưới, ai cũng trầm trồ: “Lấy được nhà chồng thế này, nhất em rồi đấy”.
Chuyện bắt đầu từ ngày tôi vô t́nh phát hiện bố chồng ngoại t́nh. Ông đă ngoài 60 nhưng vẫn nuôi nhân t́nh bên ngoài. Ban đầu tôi sốc, giận và thương mẹ chồng. Tôi đem chuyện kể với bà, mong bà hiểu và ngăn cản ông.
Tuy nhiên, phản ứng của mẹ chồng lại khiến tôi vô cùng bất ngờ. Bà nói với tôi một cách b́nh thản rằng: “Chuyện này con đừng kể với ai. Nhà ḿnh là gia đ́nh gia giáo. Đừng làm tổn hại danh dự của gia đ́nh ḿnh, con nhé”.
Bao năm qua, mẹ chồng tôi đă âm thầm cam chịu. Bà chọn im lặng để giữ lấy cái vẻ ngoài “gia phong”, để không ai biết chồng bà phản bội. Tôi thương bà, nên tôi im lặng. Tôi nghĩ, nếu bà c̣n nhẫn nhịn được th́ tôi cũng nên biết điều.
Nhưng tôi đă sai.
3 năm sau, chính chồng tôi, người đàn ông tôi yêu và tin tưởng, lại bước theo vết xe đổ của bố anh. Tôi phát hiện anh ngoại t́nh, có đủ h́nh ảnh, tin nhắn. Tôi sụp đổ. Trong cơn đau, tôi t́m đến mẹ chồng, hy vọng bà sẽ đứng về phía tôi.
Tôi định làm lớn chuyện này để chồng phải xấu hổ, xin lỗi tôi. Tôi hy vọng nếu gia đ́nh anh biết chuyện, anh sẽ v́ bảo vệ danh dự mà từ bỏ chuyện ngoại t́nh.
Nhưng đáp lại là cái nh́n nghiêm khắc và câu nói lạnh lùng của mẹ chồng: “Chuyện trong nhà th́ để người nhà tự giải quyết. Đừng mang ra ngoài làm xấu mặt chồng con. Nó là đứa tốt, ngoan, giỏi kiếm tiền, có chơi bời một tí cũng không sao.
Con làm vợ nó bao năm, nó đă làm ǵ tổn hại con chưa, c̣n cho con sống như bà hoàng. Vậy nên con phải biết ḿnh nên làm ǵ".
Thấy tôi phản ứng khó hiểu, mẹ chồng an ủi rằng bà sẽ khuyên con trai. Nhưng khi tôi nói nặng vài câu với chồng, bà liền quay lại mắng tôi là “đứa con dâu không biết điều, thích bêu xấu chồng trước mặt thiên hạ”.
Chồng tôi th́ chối bay, bảo tôi hoang tưởng, rằng cô nhân t́nh đó “chỉ là bạn bè” của anh ta. Tất cả như một vở kịch mà tôi dù có bằng chứng trong tay vẫn bị phủ nhận trắng trợn. Tôi khóc, đau đớn, uất ức đến nghẹn lời.
Tôi định tung hê chuyện bố chồng ngoại t́nh để vạch trần cái gọi là “gia giáo” nhưng ông giờ đang bệnh, nằm một chỗ nửa năm nay. Sẽ không ai tin lời tôi nữa, không ai nhớ chuyện cũ nữa.
Nếu nói ra tất cả, tôi c̣n có thể sẽ bị xem là “người con dâu hỗn hào, không giữ thể diện gia đ́nh chồng”. Bây giờ tôi ngồi đây, cay đắng nh́n lại cái mà nhà chồng gọi là “gia giáo”. Đó chỉ là thứ danh dự giả tạo.
Tôi không biết nên làm ǵ bây giờ. Ly hôn th́ danh tiếng tôi bị tổn hại nhưng ở lại, th́ tôi phải tiếp tục sống trong một vở diễn giả tạo của nhà chồng. Chồng tôi vẫn đi sớm về khuya, lén lút giấu giếm, người đầy mùi nước hoa lạ.
Liệu có đường lui nào tốt cho tôi?
VietBF@ sưu tập
|