Thấy mẹ chồng im lặng sau khi biết con dâu ngoại t́nh, tôi rất bất ngờ. Tôi vốn nghĩ bà sẽ làm lớn chuyện khiến tôi bẽ mặt, thậm chí đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi từng nghĩ, nếu một ngày nào đó, mẹ chồng biết tôi ngoại t́nh, bà sẽ nổi giận, mắng nhiếc, đuổi tôi ra khỏi nhà hoặc ít nhất là nh́n tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Nhưng không…. Khi sự thật bị phơi bày, mẹ chồng tôi chỉ im lặng.
Bà không nói một lời, không chất vấn, không mắng mỏ, thậm chí c̣n nấu cơm cho tôi ăn như thể chẳng có ǵ xảy ra. Sự điềm tĩnh ấy khiến tôi ngày một bất an. Và rồi, khi biết lư do thật sự phía sau, tôi đă sốc đến không thở nổi.
Tôi không biện minh cho chuyện ḿnh làm. Tôi biết ḿnh sai. Tôi phản bội chồng, một người đàn ông tận tụy, yêu thương tôi. Nhưng anh quá nhạt nhẽo, không có chính kiến, lại ít tṛ chuyện cùng vợ, khiến tôi ngày càng mệt mỏi.
Sau 8 năm cưới nhau, giữa chúng tôi chỉ có những cuộc tṛ chuyện rời rạc, không đầu không cuối. Tôi cô đơn trong chính ngôi nhà của ḿnh. Chồng quá bận rộn, c̣n tôi th́ dần trượt dài trong cảm xúc với một người đàn ông khác.
Khi chồng tôi biết được, anh không làm ầm lên nhưng anh nói với mẹ chồng. Tôi đă tưởng, ngày hôm sau sẽ là địa ngục. Nhưng không, mẹ chồng tôi chỉ nh́n tôi bằng ánh mắt buồn rười rượi, rồi quay đi.
Tôi sống trong sự im lặng ấy suốt nhiều ngày. Cho đến khi tôi không chịu nổi nữa, tôi hỏi thẳng bà: “Mẹ ghét con đúng không? Sao mẹ không nói ǵ với con? Thà là mẹ chửi con, mẹ mắng con c̣n hơn là mẹ cứ thờ ơ như vậy.
Con sống với người chồng im hơi lặng tiếng suốt mấy năm quá đă mệt mỏi rồi. Chỉ có mẹ là người hay nói chuyện với con, giờ mẹ lại im lặng như thế, th́ con sống trong nhà này khác ǵ cái bóng?”.
Bà nh́n tôi thật lâu, rồi kể cho tôi nghe câu chuyện vốn đă ngủ yên hơn 30 năm nay.
Mẹ chồng tôi không phải là vợ đầu tiên của bố chồng. Khi ấy, ông là người đàn ông có gia đ́nh, có vợ đẹp, con ngoan, c̣n bà là một cô gái tỉnh lẻ, lên thành phố làm nhân viên. Hai người gặp nhau trong một lần công tác.
T́nh cảm nảy sinh, rồi cuốn họ vào cuộc t́nh sai trái. Cuối cùng, bố chồng tôi bỏ vợ, bỏ con để cưới mẹ chồng tôi. Cả khu phố xôn xao. Người ta chửi rủa bà là “hồ ly tinh”, là “kẻ phá hoại”. Bà sống nhiều năm trong những ánh nh́n khinh bỉ.
Chồng tôi là kết quả của cuộc hôn nhân ấy. Bà từng rất đau khổ v́ không dám nh́n mặt con riêng của chồng, từng tự hỏi ḿnh có đáng được làm mẹ không.
Bà nói với tôi: “Ngày mẹ biết con ngoại t́nh, mẹ đau lắm. Nhưng rồi mẹ lại thấy… mẹ chẳng có tư cách ǵ để mắng con. V́ mẹ cũng từng như vậy, thậm chí c̣n gây tổn thương lớn hơn cả con bây giờ. Có lẽ đây là cái giá mà mẹ phải trả.
Con trai mẹ kém, lấy được con là phúc của nó. Con vun vén cho gia đ́nh này, lo chu đáo cho bố mẹ chồng, mẹ có ǵ để trách con? Nếu con chán cuộc hôn nhân này, chán gia đ́nh này, mẹ đồng ư cho con t́m hạnh phúc mới, cuộc sống mới”.
Tôi lặng người. Một phần nào đó trong tôi cảm thấy… được thấu hiểu. Nhưng một phần khác lại xấu hổ đến tận cùng. Người phụ nữ ấy đă từng sai, nhưng luôn cố gắng sống tử tế, làm mẹ chồng tốt, làm bà nội yêu thương cháu. C̣n tôi?
Tôi xin lỗi mẹ chồng, xin lỗi chồng. Không phải v́ mẹ tha thứ mà tôi được phép tiếp tục sai. Ngược lại, chính sự im lặng của mẹ chồng khiến tôi buộc phải nh́n lại bản thân rơ hơn bao giờ hết.
Tôi dừng mối quan hệ sai trái ấy, không cố gắng níu kéo một thứ t́nh cảm vốn chẳng có tương lai. Tôi không rơ cuộc hôn nhân này có thể cứu văn không nhưng tôi muốn được làm lại.
Tôi không mong được nhà chồng tha thứ hoàn toàn nhưng tôi sẽ sống đủ tử tế, để một ngày nào đó, tôi có thể tự tha thứ cho chính ḿnh.
VietBF@ sưu tập
|
|