Tờ giấy xét nghiệm ADN kia như bằng chứng ghi lại, trong cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, tôi đă không hề có được sự tin tưởng trọn vẹn.
Chiều nay, trong lúc dọn dẹp lại tủ quần áo, tôi t́nh cờ phát hiện một ngăn kéo nhỏ bị kẹt phía trong cùng mà trước giờ ḿnh chưa từng để ư. Ṭ ṃ, tôi dùng sức lay mạnh. Cánh gỗ cũ bật ra, để lộ một chiếc hộp sắt nhỏ. Bên trong không phải là kỷ vật yêu đương hay những món đồ quư giá, mà là một tập giấy được gấp tư, đă ngả màu theo thời gian.
Là giấy xét nghiệm ADN. Và tên trên đó, không ai khác, là tên chồng tôi và con trai tôi – cu Bon.
Tôi chết lặng, tay chân bủn rủn, tờ giấy mỏng manh trên tay bỗng trở nên nặng trĩu. Mọi thứ xung quanh như nḥe đi, chỉ c̣n lại những ḍng chữ lạnh lùng, tàn nhẫn và con số 99,999% kia đang nhảy múa trước mắt tôi.
Nhưng điều khiến tôi đau đớn đến nghẹt thở không phải là kết quả, mà là ngày tháng ghi trên đó: hai năm về trước, ngay sau khi cu Bon đầy tháng.
Hai năm... Một khoảng thời gian không dài nhưng đủ để tôi tin rằng cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự vội vă của chúng tôi đă đơm hoa kết trái ngọt. Chúng tôi cưới chạy bầu. Đó là sự thật không thể chối căi.
Ngày biết tin có thai, tôi hoang mang, anh lo lắng. Giữa áp lực gia đ́nh và những lời dị nghị, chúng tôi đă chọn cách làm người lớn: chịu trách nhiệm với giọt máu của ḿnh. Đám cưới diễn ra chóng vánh, không có nhiều thời gian cho t́nh yêu lăng mạn, chỉ có những lời hứa hẹn về một tương lai cùng nhau vun đắp.
Tôi đă từng nghĩ, cu Bon chính là sợi dây vô h́nh, là phép màu gắn kết chúng tôi lại. Sự ra đời của con đă xóa tan mọi ngượng ngùng, mọi khoảng cách ban đầu. Anh, từ một chàng trai có phần ham chơi, đă trở thành một người chồng có trách nhiệm, một người cha hết mực yêu thương con.
Anh có thể thức trắng đêm dỗ con, có thể dành cả ngày nghỉ để chơi cùng con không biết mệt. Nh́n cảnh anh ẵm con, vụng về thay tă, hay kiên nhẫn đút cho con từng th́a bột, tôi đă tin rằng t́nh yêu của chúng tôi được xây nên từ chính những điều b́nh dị và chân thật ấy. Tôi đă tự nhủ rằng, dù khởi đầu có ra sao, th́ hiện tại chúng tôi đang có một gia đ́nh hạnh phúc.
Vậy mà, tờ giấy này như một cái tát trời giáng, lật tung tất cả niềm tin và sự tự tôn trong tôi. Ngay trong những ngày tháng tôi ở cữ yếu ớt nhất, ngay khi con trai chúng tôi c̣n đỏ hỏn, anh đă làm ǵ? Anh đă âm thầm lấy mẫu tóc của con, lén lút mang đi xét nghiệm ADN. Anh đă nghi ngờ tôi. Anh đă không tin đứa trẻ hàng ngày anh ôm ấp, cưng nựng là máu mủ của ḿnh.
Nỗi đau này không phải là sự phản bội về thể xác, mà là sự phản bội về niềm tin – thứ c̣n đáng sợ hơn vạn lần. Hóa ra, suốt hai năm qua, t́nh yêu thương, sự quan tâm anh dành cho tôi và con, liệu có bao nhiêu phần trăm là thật ḷng, bao nhiêu phần trăm là sự "trách nhiệm" sau khi đă có xét nghiệm ADN này xác thực?
Hóa ra, nền móng của gia đ́nh mà tôi hết ḷng vun vén lại được xây trên sự nghi hoặc của anh. Anh đă giấu nó đi, có lẽ v́ kết quả đúng như anh mong đợi, và anh muốn chôn vùi bí mật đó măi măi. Nhưng vết thương mà sự nghi ngờ đó gây ra th́ vẫn c̣n đây, đang rỉ máu trong tim tôi.
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tiếng cu Bon đang bi bô gọi "mẹ" ngoài pḥng khách càng khiến ḷng tôi quặn thắt. Đứa trẻ ngây thơ ấy đâu biết rằng, sự tồn tại của nó đă từng là một dấu hỏi lớn trong ḷng cha nó.
Cánh cửa nhà sắp mở, chồng tôi sắp về sau một ngày làm việc. Anh sẽ lại ôm tôi, hôn lên má con và hỏi "hôm nay hai mẹ con ở nhà thế nào?". Nhưng tôi phải đối diện với anh ra sao đây? Phải làm ǵ với sự thật phũ phàng này? Im lặng để giữ ǵn mái ấm vốn đă rạn nứt từ nền móng, hay gào lên để hỏi cho ra lẽ, để rồi có thể sẽ làm vỡ tan tất cả?
* Tâm sự của độc giả
VietBF@ sưu tập
|
|