Những tưởng, giữa thời đại bùng nổ thông tin “sốc” như hiện nay, chẳng ai c̣n quan tâm đến một bức thư t́nh viết tay với ngôn ngữ văn chương, lăng mạn. Báo chí nhiều năm nay mải mê “chạy đua” đưa tin sốc, giật gân. Ai cũng nghĩ, chỉ những tin “sốc”, “cướp, giết”… mới có “view”, mới có sức hút “kinh khủng” với độc giả. Người ta săn lùng tin sốc như một thói quen nghề nghiệp, và mặc định tin sốc cũng là thói quen đọc, là “nhu cầu”, là thị hiếu của độc giả.
Những tưởng, giữa thời đại của Facebook, của Smart-phone, khi tất thảy mọi việc (kể cả t́nh yêu) đều được “giải quyết” nhanh gọn, chóng vánh, sẽ chẳng c̣n mấy ai quan tâm đến thư t́nh.
Những tưởng, giữa cuộc sống vội vă, mê mải mưu sinh với “cơm áo gạo tiền” như hôm nay, khi giá xăng, giá vàng, giá điện c̣n “đảo điên”… sẽ chẳng mấy ai có thời gian để lưu tâm đến sự lăng mạn, nên thơ của những bức thư t́nh.
Những tưởng, chuyện viết thư t́nh và đọc thư t́nh đă là chuyện của “ngày xửa, ngày xưa”.
Thế nhưng, bài viết “Bức thư t́nh tuyệt hay Trịnh Công Sơn gửi người yêu 16 tuổi” đăng trên trang Văn hóa của báo điện tử ngày 26/11 đă trở thành bài viết có số lượng độc giả “kỷ lục”, là một trong những bài viết có sức thu hút lớn nhất trong tuần qua trên Dân trí.
Bài viết không chỉ thu hút đông đảo độc giả vào đọc bài, vào “Like”, c̣n thu hút đông đảo những ư kiến “comment” chia sẻ. Những ḍng thư t́nh lăng mạn tưởng như đă bị lăng quên giữa cuộc sống đương đại thực dụng, vội vă, nay lại có thể làm sống dậy biết bao kỷ niệm, biết bao kư ức, biết bao cảm xúc trong ḷng độc giả.
Đông đảo độc giả đă chia sẻ với chúng tôi, rằng cuộc sống “cơm áo gạo tiền” lâu nay đă khiến tâm hồn họ khô cằn, rằng những vội vă, chóng vánh của tin nhắn, Facebook, đă khiến họ chai sạn, nhưng khi đọc bức thư t́nh của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, biết bao người đàn ông đă nhớ lại ngày xưa khi c̣n viết thư tay tỏ t́nh với cô hàng xóm, hàng tuần sau mới dám gửi, và biết bao phụ nữ đă bày tỏ mong ước sẽ lại được nhận những bức thư t́nh lăng mạn, nhét vội sau khung cửa như thế…
Ở thời đại, khi “chụp ảnh tự sướng” trở thành một hiện tượng ngôn ngữ, “thư t́nh” đă trở thành từ khóa bị lăng quên. Khi những kư tự đă được “đồng bộ hóa” trên bàn phím điện thoại, bàn phím máy tính, những email, tin nhắn gửi cho nhau cũng được “khô cứng hóa”. Đọc, nh́n ngắm và suy nghĩ trước một bức thư t́nh viết tay cách đây gần 50 năm bỗng khiến biết bao nhiêu người lặng đi, xúc động.
Ngô Vũ Dao Ánh (lúc 16 tuổi) và Trịnh Công Sơn thời trẻ
(Ảnh do gia đ́nh nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cung cấp)
Trịnh Công Sơn sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được, bức thư t́nh ông gửi cô nữ sinh Dao Ánh, sau gần 50 năm, lại làm được những điều kỳ diệu như thế. Bức thư t́nh làm sống dậy biết bao cảm xúc, biết bao nhớ thương, biết bao suy nghĩ giữa một thời đại đă “số hóa” tất cả.
Những con chữ giản dị, văn phong tài hoa, cảm xúc đời thường, những yêu thương tha thiết, những rung động thuần khiết… của người nhạc sỹ vô t́nh đă chạm đến vùng kư ức xa lắc vốn bị bỏ hoang bấy lâu trong tâm hồn biết bao người.
Ai đó đặt câu hỏi, bài viết “Bức thư t́nh tuyệt hay Trịnh Công Sơn gửi người yêu 16 tuổi” sở dĩ được đông đảo độc giả đón nhận như vậy phải chăng v́ độc giả đă bị báo chí “bỏ đói” quá lâu với những tin giật gân, gây sốc?
Hay, giữa cuộc sống bộn bề, bươn chải, trong tâm hồn mỗi chúng ta, đâu đó vẫn tràn đầy cảm xúc. Chỉ cần một “cú hích” từ một bức thư t́nh lăng mạn, từ những con chữ giàu sức gợi, tất cả kư ức, kỷ niệm, cảm xúc sẽ ùa về, bung trào nhung nhớ.
Bởi ai trong chúng ta cũng có (và muốn có) một nơi như thế, một thời như thế, cho ḿnh.
Dân trí