Thành phố Seattle ngày thứ bảy, buổi tối hát cho Lucky Dragonz Night Club, một vũ trường mới mở.
Pḥng khách sạn trên lầu 3.
Thói quen bước vào pḥng là phải đẩy toác 2 bức màn của sổ ra để ánh sáng tràn vào cho thoáng & để ngắm cảnh bên ngoài. Ối chao, bên kia đường là một băi cỏ thênh thang, b́nh yên, xanh ngát, trải dài cho tới xa tít là chiếc tháp kiểm soát không lưu của phi trường Seatac, tiểu bang Washington.
Vùng đất phía Tây Bắc của xứ Hoa Kỳ, của những cơn mưa lất phất thường xuyên nên cỏ cây xanh lá, đẹp quá, an b́nh quá...
Nhưng ... dường như có một cái ǵ đó không ổn nơi băi cỏ này th́ phải???
Chăm chú ngó kỹ lại:
Chen lẫn giữa băi cỏ mướt mát là lỗ chỗ những tấm bảng sắt đen nho nhỏ!
Ối chao ơi, làm sao mà không b́nh yên sao được cơ chứ, bên kia đường ấy của khách sạn nào phải là một băi cỏ b́nh thường, mà là một ... băi tha ma mênh mông típ tắp. (Nghĩa địa ở Mỹ về sau này không có những mộ bia lố nhố, mà chỉ có những bảng sắt hay đá nằm sát trên mặt đất, để tên người được chôn ở bên dưới)
Ờ mà sao khung cảnh này lại quen thuộc thế nhỉ??? Quen lắm cơ?
Thừ người, lục lại trí nhớ...
Một lúc sau th́ ôi thôi nhớ ra rồi...
Cũng khách sạn này khoảng 17, 18 năm trước, một lần diễn cũng ở Seattle với nữ ca sĩ Lynda Trang Đài, 2 đứa cũng đă được cho ở tại đây. Thời này Lynda chưa hề gặp Tommy Ngô (người bạn đời của cô).
Pḥng Lynda quay mặt ra ... băi cỏ. Pḥng Don Hồ nằm ở dẫy bên hông nên ngó qua khách sạn bên cạnh.
Vào pḥng được 5 phút, đang xả đồ trong valse ra th́ phone reng:
- "Don hả, Lynda nè. Don có thấy chưa?"
- ""Thấy chưa?" là thấy ǵ vậy Lynda?"
- "Trời đất ơi, Don không thấy hả? Bên kia đường là nghĩa địa. Lynda sợ quá!"
Lynda Trang Đài, ngó bên ngoài nếu ai không biết th́ thấy cô có vẻ "hầm hố", tưởng là ngầu dữ dội lắm. Nhưng có biết sâu hơn th́ mới thấy bên trong cái vỏ bọc dữ dội đầy cá tính để tŕnh diễn những loại nhạc bốc lửa mà cô chọn lựa kia lại là một tâm hồn rất Việt Nam, rất có hiếu với gia đ́nh, mê đồ ăn Việt cực độ, điên cuồng với ... nước mắm và là một cô nàng sợ ma thuộc loại thiên hạ đệ nhất!
Giọng Lynda run run đến tội nghiệp:
- "Don à, Lynda năn nỉ Don nè. Don làm ơn mang đồ qua pḥng Lynda mà sửa soạn đi. Don cần xài thứ ǵ Lynda cũng nhường hết cho Don xài, miễn là qua đây dùm với Lynda..."
Và dĩ nhiên "anh hùng" cứu "mỹ nhân", Don Hồ kéo đồ qua pḥng Lynda sửa soạn.
Tối diễn xong, trở về pḥng, vừa đẩy cửa vào pḥng th́ phone lại reng hối hả. Bên kia đầu dây giọng của nữ hoàng nhạc New Wave nghe lạc hẳn như sắp khóc đến nơi, trái hẳn với cái vẻ hừng hực, gợi cảm hồi năy trên sân khấu:
- "Don ơi, Lynda năn nỉ Don lần nữa, Don mang đồ qua đây ngủ đi. Lynda nhường cho Don cái giường, Lynda chỉ cần 2 cái ghế là ok rồi. Lynda không muốn nghĩ tới cái nghĩa địa bên kia mà không thể được, Lynda nổi gai ốc cùng ḿnh! Lynda ... lạy Don, đang qua đây dùm ngay đi..."
Và dĩ nhiên một lần nữa làm sao chối từ, nhất là khi Lynda đă phải xài tới chữ ... "lạy" nặng nề như thế th́ cô nàng hẳn đă phải sợ hăi lắm rồi, tội nghiệp quá!
Mà có muốn chối từ cũng chẳng xong, không qua bên đó th́ Lynda sẽ chạy ngay qua bên này mà rầm rầm đập cửa mà tông vào thôi.
Và chỉ thuần tuư v́ cái tật quá sợ ma của Lynda mà xảy ra như thế thôi đấy nhé, không có chi chi bậy bạ khác. Anh em chúng tôi bạn bè trong trắng, ḿnh phải "thanh minh thanh nga" trước để tránh hiểu lầm tai hại.
Và dĩ nhiện là 2 cái ghế kia ai lại để Lynda nằm bao giờ, cả đêm Don Hồ nằm cong người trên 2 chiếc ghé cỏn con đẩy ghép lại...
Tờ mờ sớm hôm sau thức dậy theo tiếng đồng hồ reng để sửa soạn ra phi trường bay về, bên ngoài trời vẫn c̣n tối mịt.
Trên giường Lynda vẫn trùm mền nhè nhẹ thở đều. Len lén, khe khẽ mở cửa về pḥng th́ tiếng cửa lách cách làm Lynda bật dậy. Cô nàng hốt hoảng:
- "Don, Don đi đâu đó?"
- "Don về pḥng để tắm. Tắm lẹ lắm, xong Don lại chạy qua liền mà..."
Không nói không rằng, mắt vẫn c̣n nửa nhắm nửa mở, Lynda ôm mền chạy theo. Vào pḥng Don Hồ, kéo ghế ngồi ngủ gật ngay cửa buồng tắm, chờ xong xuôi, Don kéo valise trở qua lại pḥng Lynda th́ mới đi theo...
Ôi cái kỷ niệm "ly kỳ" này nhớ hoài. Hôm nay trở lại chốn cũ nghĩ lại mà c̣n hềnh hệch cười một ḿnh. Cười xong lại phóng mắt qua bên kia đường.
Hmm... mà gần quá... Gần thật đấy nhỉ, chỉ cách có mỗi con đường. Mà con đường lại có lớn chi cho cam?! Buổi tối, "ông nào, bà nào" buồn chân buồn cẳng, quởng quởng mà bay thẳng đâm đầu vào pḥng mà chào hỏi, hay chỉ đứng trong góc im ĺm ḍm thôi là ḿnh cũng ... lăn đùng ra mà xỉu thiệt ấy chứ nhỉ.
Nghĩ thế rồi thần hồn nát thần tính, bỗng thấy ớn ớn, gai gia sau gáy!
Kéo vội 2 cái màn cửa lại. Cái màn tuy dầy thật đấy, nhưng nào có thấm chi? Làm sao ngăn được ... ai kỉa ai kia ta?
Úi chao, ban đầu th́ nghĩ chơi chơi theo Lynda, tự ghẹo ḿnh cho ... vui. Giờ càng nghĩ xa ra càng ớn, ai c̣n dám nhắm mắt lại mà ngủ nữa? Lỡ chợp mắt rồi khi mở mắt ra thức dậy mà thấy lố nhố đứng "họp bạn" chơi ngay đầu giường th́ ḿnh cũng sẽ có cơ hội hăi quá mà ... hồn ĺa khỏi xác theo ấy chứ...
Mà nếu không ngủ th́ mai về lại Cali c̣n phải hát buổi chiều nữa, hơi hám đâu mà hát!!!
Ngủ th́ không ... dám ngủ.
Thức th́ cũng chẳng ổn!
Hay là ta kéo valise vào phi trường rồi kiếm góc nào khuất mà ta ngủ gà ngủ gật cho qua ta?
Ôi ... ḿnh đă bị lây cái tật sợ ma ốt dột này của Lynda một cách lăng xẹt tự bao giờ!!!!!
DON HỒ
Lynda's Birthday Bash/Ngu Long Cong Chua Reunion Concert 2014
FB