Tôi và vợ kết hôn với nhau tính đến nay đă được hơn 10 năm. Nhờ cả hai vợ chồng cố gắng và hai bên gia đ́nh giúp đỡ nên chúng tôi đă có đầy đủ xe cộ, nhà cửa. Chúng tôi có với nhau hai đứa con, đứa con lớn đă được 9 tuổi, đứa nhỏ cũng đă bước lên 5. Vợ tôi là người đảm đang, khéo léo và yêu chồng con hết mực. Tôi đă rất hạnh phúc và cảm thấy ḿnh thật may mắn khi vợ đảm, con xinh. Gia đ́nh tôi vốn sẽ hạnh phúc và êm đềm như vậy nếu như tôi không phạm phải một sai lầm lớn. Để rồi giờ đây tôi nghĩ rằng ḿnh không c̣n cơ hội để lấy lại những ǵ mà ḿnh đă từng có.
Lần ấy tôi phải luân chuyển công tác vào Sài G̣n với thời hạn là 1 năm. Thực t́nh tôi không muốn phải xa vợ và hai con chút nào nhưng v́ công việc nên đành phải chấp nhận. Thực ra nói là xa nhưng cũng chỉ hơn hai tiếng ngồi máy bay là có thể về nhà ngay nên vợ chồng, con cái cũng vui vẻ chứ không nặng nề ǵ. Tôi chỉ thương vợ một ḿnh phải chăm sóc các con khi chồng vắng nhà. Cũng may vợ tôi hiểu cho công việc của chồng nên tôi rất yên tâm đi công tác.
Đi cùng tôi trong chuyến công tác đó có một nữ đồng nghiệp. Cô ấy khá trẻ, thông minh và cũng đă có gia đ́nh. Thời gian xa gia đ́nh lại thường xuyên làm việc chung với nhau nên chúng tôi tiếp xúc, chia sẻ với nhau nhiều. Rồi chuyện ǵ đến cũng đă đến. Chúng tôi đă không kiềm chế được cảm xúc của bản thân và làm chuyện có lỗi với gia đ́nh. Tự nhủ rằng sau khi kết thúc chuyến công tác cũng là khi chúng tôi chấm dứt mọi chuyện. Thế nhưng, mọi chuyện đă đi quá xa khi vợ tôi phát hiện ra điều vụng trộm ấy.
Tôi đă xin phép công ty kết thúc sớm chuyến công tác và ngay lập tức trở về nhà. Tôi đă quỳ gối xin lỗi vợ tôi, mong cô ấy cho tôi một cơ hội để chuộc lỗi. Cô ấy chỉ tặng cho tôi hai cái tát rồi im lặng không nói một lời nào. Sau hôm ấy, tôi đă chuyển công việc khác, làm mọi việc để vợ tôi thấy được sự thay đổi của tôi. Nhưng tôi đă nhầm, vợ tôi đă không cho tôi cơ hội mà ngược lại cô ấy đă trả thù, cách trả thù khiến tôi chỉ biết nín ḷng mà khóc.

Vợ tôi im lặng và trả thù tôi một cách ghê gớm (Ảnh minh họa)
Không biết cô ấy đă nói ǵ và truyền vào đầu hai đứa con tôi điều ǵ mà hễ chúng nó cứ thấy bố là bỏ chạy. Đứa bé th́ c̣n đỡ nhưng đứa con lớn tỏ ra khó chịu, bực bội mỗi khi tôi nói chuyện, hỏi han. Thậm chí, thằng bé c̣n không muốn ngồi ăn cơm, ngủ cùng với tôi nữa. Tôi lân la hỏi chuyện th́ thằng bé hét lên: “Bố là người đàn ông tồi tệ, bố làm khổ mẹ, khổ con. Con ghét bố.”
Mặc dù tôi đă cố gắng giải thích rất nhiều lời với con nhưng thằng bé vẫn khăng khăng không tin và ngày càng tỏ thái độ với tôi. Việc ǵ, chuyện ǵ hai đứa con cũng mẹ và mẹ. Tôi bỗng dưng trở thành người thừa trong căn nhà ḿnh khi bị vợ lạnh lùng và các con xa lánh. Tôi đă nói chuyện thẳng thắn với vợ và đề nghị cô ấy không nên tiếp tục hành động như vậy nữa. Vợ tôi chỉ lạnh lùng ném cho tôi ánh mắt sắc lẹm và nói: “Em có nói ǵ sai đâu. Các con nên hiểu bố nó là người thế nào.”
Tôi thật không ngờ người vợ hiền dịu của ḿnh lại có thể trở nên ghê gớm đến như vậy. Tôi đề nghị nếu cô ấy không thể tha thứ cho tôi th́ có thể ly hôn nhưng vợ tôi nhất quyết không chịu và bắt tôi phải chịu đựng nỗi đau khổ này.
Tôi thật không biết ḿnh phải làm ǵ khi các con cứ ngày một xa lánh tôi. Đứa lớn th́ cứ thấy bố là tránh biền biệt, đứa bé th́ khóc thét lên mỗi khi bố bế. Tôi muốn sửa sai mà sao lại khó đến như vậy? Đây là cách mà vợ tôi trả thù tôi sao?