Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2013

 
 
Thread Tools
Old 10-16-2013   #1
johnnydan9
R10 Vô Địch Thiên Hạ
 
johnnydan9's Avatar
 
Join Date: Nov 2007
Location: LCN
Posts: 55,869
Thanks: 40
Thanked 564 Times in 514 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 73
johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7
johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7
Default Hận v́ mang ḍng máu của kẻ lăng nhăng

Nhiều lúc tôi hận ḿnh đang mang trong người ḍng máu của ông ta. Từ lâu, tôi và các em không c̣n xem người ấy là cha của ḿnh. “Con biết mẹ đă khổ nhiều v́ con người đó và mẹ vẫn c̣n thương ông ta. Nhưng con người bạc t́nh, bạc nghĩa như vậy có đáng để mẹ phải lo, phải khổ không?”. Tôi đă nói với mẹ như vậy sau khi bà kể rằng cô vợ sau của ba vừa gọi điện nói ông bệnh nặng và muốn gặp mẹ.
Tôi biết nhiều người không tin rằng trên đời lại có người phụ nữ vô liêm sĩ như người đàn bà đă giật chồng của mẹ tôi, giật cha của anh em tôi. Nhưng những ǵ mà cô ta kể với mọi người chỉ là một phần rất nhỏ trong số những điều tồi tệ mà cô ta và người mà tôi phải gọi là cha đă gây ra cho mẹ tôi.

Cô ta cũng không phải người đàn bà đầu tiên mà ba tôi dan díu suốt những năm tháng chung sống với mẹ. Nhiều lúc tôi hận ḿnh đang mang trong người ḍng máu của ông ta. Nhưng tôi không thể nào làm khác hơn và từ lâu, tôi và các em không c̣n xem người ấy là cha của ḿnh.
Ông ngoại tôi kể ngày biết mẹ tôi yêu người thanh niên ở trọ cạnh nhà, ông bà đă ra sức cản ngăn. Lư do đầu tiên là v́ mẹ tôi lớn tuổi hơn. “Đàn bà có thuở, có th́, sanh đẻ vài lần sẽ già hơn chồng. B́nh thường đă vậy, huống hồ ǵ nó lại nhỏ hơn bây tới 5 tuổi? Cha nói không là không!”- ông ngoại tôi kiên quyết như vậy.
Nhưng mẹ tôi vẫn căi lời. Mẹ nhịn ăn rồi uống thuốc tự tử để chứng minh t́nh yêu của ḿnh. Cuối cùng ông bà ngoại tôi phải chịu thua. Gả mẹ tôi xong, ông bà c̣n phải lo nhà cửa, thậm chí c̣n phải xin việc cho ba tôi v́ lúc đó, một y sĩ hộ khẩu tỉnh mới ra trường đâu phải muốn ở lại thành phố mà được.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.

Chính v́ vậy, sau này khi ba tôi ngoại t́nh lần đầu, mẹ chỉ biết khóc chứ không dám than thở với ai. Năm đó tôi 15 tuổi. Dưới tôi c̣n 3 đứa em. Thấy mẹ cứ khóc hoài, tôi gạn hỏi, mẹ mới kể chuyện. Tôi nghe xong tức quá chạy về méc ngoại. Tôi nhớ lần đó sau khi biết chuyện, ba đă tát tai tôi và mắng: “Đồ quỷ chớ không phải con cái”.
Khi ấy ba tôi đă là bác sĩ sau mấy năm học chuyên tu. Ba nói tôi làm mất mặt ba với bên ngoại; mất mặt ba với bạn bè, đồng nghiệp. Tôi bị đánh đau, tức quá căi lại: “Nếu sợ mất mặt th́ ba đừng làm”. Cứ tưởng nói vậy tôi sẽ bị ăn đ̣n tiếp nhưng mẹ tôi đă nhào ra đẩy tôi vào buồng đóng chặt cửa lại.


Được vài năm th́ lại nghe ba tôi mèo mỡ. Lần này là một cô gái ở tận miền Bắc mà ba quen trong một lần đi hội nghị. Chuyện tới tai mẹ bởi ở bệnh viện nhiều người không ưa ba v́ cái thói nghênh ngang, cao ngạo. Họ báo cho mẹ tôi biết. Mẹ lại khóc. Một hôm tôi t́nh cờ nghe ba mẹ nói chuyện với nhau. Đại khái là ba tôi đổ thừa tại mẹ “không làm tṛn bổn phận” nên ba phải ra ngoài giải quyết.
Thật sự khi ấy, tôi thất vọng ghê gớm v́ thú nhận này của một người mà ít nhiều tôi vẫn c̣n tôn trọng. Tôi bàn với các em đi mua thuốc về cho mẹ uống nhưng khi nói với mẹ th́ bà gạt đi: “Chuyện vợ chồng quan trọng là có yêu thương nhau hay không chớ nếu chỉ v́ cái nhu cầu tầm thường ấy th́ ba có đi với người khác mẹ cũng không cản được”.
Tuy nói vậy nhưng tôi biết mẹ rất buồn. Nhiều đêm liền mẹ không ngủ được nên tóc bạc trắng. Điều đó càng làm cho khoảng cách tuổi tác giữa hai người càng xa thêm. Cho đến khi ba tôi quen Lệ Mỹ th́ ông đ̣i ly hôn. Mẹ tôi không đồng ư. Mẹ nói ba muốn đi với ai th́ tùy, mẹ không can thiệp nhưng nhất quyết không ly hôn. Tôi đă bàn với mẹ và đánh cược một lần cuối khi t́m gặp Lệ Mỹ. Cô ta không biết lỗi mà c̣n ngông nghênh thách thức. Mẹ tôi lại tiếp tục mất ngủ. Nhưng sau đó mẹ đă đồng ư ly hôn.
Mấy năm qua, không có ba, cuộc sống của mẹ con tôi b́nh lặng, êm đềm. Dù thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp mẹ thẫn thờ ngồi hằng giờ trước tấm h́nh cưới của hai người nhưng tôi biết ḷng mẹ đă nguôi ngoai.
Thế mà đùng một cái, cô ta lại xuất hiện và làm xáo động cuộc sống của chúng tôi. Cô em gái của tôi khăng khăng: “Mẹ không được gặp ông ấy v́ như vậy mẹ sẽ yếu ḷng. Ai mà biết được chuyện ǵ sẽ xảy ra. Sao lúc mạnh khỏe không t́m mà lúc bệnh sắp chết rồi lại nhớ tới vợ con?”. Đối với các em tôi, những ǵ mà ba tôi đă gây ra là không thể tha thứ. Mẹ tôi im lặng.
Ban đầu tôi cũng kiên định lập trường, nhất quyết không cho mẹ đến gặp ông ta. Nhưng mấy ngày sau, nh́n mẹ cứ thẫn thờ, tôi không đành ḷng. Tôi đưa mẹ đến gặp ông ta. Sau mấy năm không gặp, tôi thật bất ngờ khi nh́n thấy bộ dạng của người đàn ông hào hoa phong nhă thuở nào. Cái đầu đă cạo trọc lóc, da mặt sạm đen, hai hốc mắt như vô hồn. Ông ta khóc rấm rức trước mặt mẹ tôi. H́nh như mẹ tôi cũng khóc...


Và bây giờ th́ mẹ tôi đă mềm ḷng. Tuy không nói thẳng ra nhưng nh́n vào mắt mẹ, tôi biết t́nh xưa nghĩa cũ vẫn c̣n đọng lại ít nhiều. Mẹ muốn đem ông ta về nhưng thấy chúng tôi kiên quyết quá nên không dám mở lời. Tôi ướm thử ư kiến các d́, các cậu nhưng không có lấy một người đồng t́nh. Cậu Ba tôi nói: “Tụi bây mà đem thằng cha ấy về là tao từ luôn mẹ con bây”. D́ Út c̣n quyết liệt hơn: “Nếu đem thằng cha đó về th́ từ nay không c̣n chị em, d́ cháu ǵ hết nghe chưa”.
Tôi kể với mẹ những điều này, mẹ ngồi trầm ngâm giây lâu rồi nói: “Dù ǵ th́ ổng cũng là ba của tụi con. Nếu bỏ ổng đằng kia, có khi ổng chết śnh, chết thúi trong nhà không ai hay. Lúc đó miệng đời dị nghị, ḿnh không ngóc đầu lên được con à”.
Tôi không sợ miệng đời dị nghị v́ bao nhiêu năm nay rồi chúng tôi đă quen với cuộc sống không có sự chăm sóc, giáo dục của một người cha. Thế nhưng cái h́nh ảnh một ông già hom hem sắp chết cứ ám ảnh khiến tôi có cảm giác ḿnh quá vô tâm. Vô tâm là bởi nếu ở ngoài đời, gặp một người dưng như vậy, ḷng tôi đă đầy trắc ẩn và muốn dang tay ra để giúp đỡ. Huống hồ ǵ người ấy lại là cha tôi...
Tôi không biết phải làm sao để những oán giận, khinh thường dồn nén bao nhiêu năm nay sẽ bị vứt bỏ đi để thay thế bằng t́nh cảm cha con b́nh thường như bao nhiêu con người trong xă hội này?
Theo Người Lao Động
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	langnhangkienthuc2_dxxz.jpg
Views:	2
Size:	23.0 KB
ID:	526367  
johnnydan9_is_offline  
 
User Tag List


Facebook Comments


Phim Bộ Sốt Nhất 1 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 2 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 3 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 6 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 1 Năm qua
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.