Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2013

 
 
Thread Tools
Old 10-16-2013   #1
johnnydan9
R10 Vô Địch Thiên Hạ
 
johnnydan9's Avatar
 
Join Date: Nov 2007
Location: LCN
Posts: 55,869
Thanks: 40
Thanked 564 Times in 514 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 73
johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7
johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7johnnydan9 Reputation Uy Tín Level 7
Default “Chỉ có điên mới lao đầu vô đó...“

Tóc tôi cũng bắt đầu có vài sợi bạc. 6 năm qua, tôi lặng lẽ đi cạnh cha con anh như thể định mệnh gắn chúng tôi lại với nhau. Tôi nhớ lần đầu tiên, tôi nhận ra t́nh cảm khác lạ của ḿnh là khi thấy anh đi cùng cô bạn học lớp bên cạnh. Có cái ǵ đó đâm xuyên lồng ngực khiến tôi muốn ngă quỵ. Tôi chạy vô nhà vệ sinh và ở thật lâu trong đó. Hết giờ giải lao, tôi trở vào lớp mà mắt đỏ hoe. Năm đó chúng tôi học lớp 12.
Tôi và Sơn học chung từ năm lớp 10. Khi ấy tôi ở quê ra, trọ học gần nhà anh. Bắt đầu năm học khoảng 1 tháng th́ tôi phát hiện điều đó. Không ngờ khi tôi vừa nói ra, Sơn đă nhiệt t́nh: “Vậy th́ để ḿnh chở bạn đi học luôn cho tiện”.
Lúc đầu tôi c̣n ngại nhưng sau đó Sơn nói măi khiến tôi xiêu ḷng. Từ đó, ngày ngày tôi ngồi sau xe để anh chở đến trường. Sơn sinh trước tôi 9 tháng nên chúng tôi thống nhất tôi làm em, c̣n Sơn làm anh. Có lẽ thương tôi ở xa nhà nên Sơn chăm sóc tôi như em gái của ḿnh. Có ǵ ngon ngọt anh cũng mang cho tôi. Học nhóm, anh và tôi cũng học cùng. Tôi cứ nghĩ, măi măi chúng tôi sẽ là anh em tốt của nhau như thế.
Không ngờ, t́nh cảm của tôi đă thay đổi. Tôi bắt đầu nhận ra ḿnh không c̣n vô tư nữa dù ngoài mặt vẫn cố hồn nhiên vui đùa. Cho đến một ngày, tôi thấy con tim ḿnh tan nát khi Sơn đi với người con gái khác. Mấy hôm sau tôi bảo Sơn: “Từ giờ em đi với nhỏ Phương, anh khỏi chở em nữa”. Sơn tưởng thật nên vui vẻ: “Ừ, vậy cũng được. Nói Phương đi đứng cẩn thận, đừng có lạng lách nghe chưa”.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.

Từ đó, tôi không có dịp nào được ngồi sau xe anh nữa. Thay chỗ tôi ngồi đă có một cô bạn khác. Những quan tâm Sơn dành cho tôi trước đây cũng bị san sẻ rất nhiều. Tôi chấp nhận điều đó một cách khó khăn và chỉ biết lấp đầy khoảng trống bằng cách chúi mũi vào chuyện học hành.
Có kết quả thi tốt nghiệp, tôi đỗ thủ khoa. Khi ấy tôi đă về nhà nghỉ hè với ba mẹ. Sơn đạp xe gần 60 cây số về báo tin cho tôi. “Để anh hẹn lớp ḿnh đi liên hoan mừng cả lớp tốt nghiệp, mừng em là thủ khoa...”- Sơn hào hứng nói. Nhưng tôi lắc đầu: “Thôi, để thi đại học xong đă anh à”. Hôm đó khi Sơn về, tôi đưa anh ra đến đầu đường, rồi đứng tần ngần măi mới dám đưa cho anh quyển sách bài tập Toán luyện thi đại học mà tôi mua từ năm lớp 11 nhưng chưa có dịp nào để trao cho anh. Ở trang cuối của quyển sách, tôi đă viết một ḍng bằng mực đỏ và hi vọng, nếu anh đọc đến trang cuối cùng th́ sẽ nhận ra...
Có lẽ Sơn đă đọc. Từ đó, mỗi mùa hè, anh đều về thăm ba má tôi ở quê. Tôi biết điều đó và cố t́nh tránh mặt với lư do học trường y rất bận rộn. Có một năm, tôi về ăn tết, nghe má nói: “Thằng Sơn dẫn bạn gái về giới thiệu với ba má. Con nhỏ dễ thương hết sức”. Tôi mừng cho anh nhưng vẫn thấy có điều ǵ đó buốt nhói trong ḷng.
Sơn học Nông nghiệp ở Cần Thơ. Ra trường anh đi làm rồi cưới vợ. Suốt từng ấy năm trời, chúng tôi không gặp nhau lần nào. Tôi học xong cũng về Cần Thơ công tác. Tôi không ngờ có ngày tôi gặp lại anh trong một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Con gái anh bệnh nhập viện điều trị ngay chính khoa của tôi. Cháu bị sốt cao không rơ nguyên nhân phải nằm lại để theo dơi. Gặp anh, tôi hết sức bất ngờ. Anh cũng mừng rỡ nắm tay tôi lắc mạnh: “Em về đây hồi nào? Sao không liên lạc ǵ với anh vậy? Mấy năm nay công việc bận rộn quá nên anh không về thăm ba má được...”.
Anh nhắc ba má tôi với giọng ấm áp như thể đó là người thân của ḿnh. Đến lúc đó tôi mới biết vợ anh đă mất. Một ḿnh anh bây giờ phải nuôi 3 đứa con nhỏ, đứa lớn nhất mới 6 tuổi, hai đứa sinh đôi 4 tuổi. “Vợ anh mất ngay sau khi sinh 2 đứa nhỏ... Cô ấy bệnh tim. Khi mang thai lần sau, bác sĩ khuyên nên bỏ nhưng cô ấy không bằng ḷng”- giọng anh nghèn nghẹn. Tôi lặng người đi. Thảo nào mà tóc anh đă bạc dù khi đó anh và tôi mới ngoài ba mươi.
Cuộc gặp này khiến tôi đánh mất t́nh cảm của một người đồng nghiệp. Đúng hơn là người ấy đă không thể chờ đợi v́ tôi cứ vướng víu 3 đứa trẻ của Sơn. “Cho em thêm thời gian... Nh́n cha con anh ấy bây giờ em không đành ḷng...”- tôi nói với anh bạn như vậy. Nhưng anh đă từ chối: “Anh nghĩ không cần như vậy. Nh́n em và mấy đứa nhỏ quấn quưt nhau, anh biết điều ǵ sẽ xảy ra. Thôi th́ dứt khoát càng sớm càng tốt để không ai bận ḷng”. Vậy rồi người ấy ra đi.


Bây giờ th́ 2 đứa út đă 10 tuổi, bé lớn đă vào cấp II. Tóc tôi cũng bắt đầu có vài sợi bạc. 6 năm qua, tôi đă lặng lẽ đi cạnh cha con anh như thể định mệnh đă gắn chúng tôi lại với nhau. Có lần, cách nay chưa lâu, Sơn đưa cho tôi quyển sách giải bài tập Toán lớp 11 mà tôi tặng anh ngày nào. Ḍng mực đỏ ở cuối trang sách đă mờ nhưng tôi vẫn đọc được những ḍng chữ của chính ḿnh: “Từ bây giờ đôi ngă chia xa... nhưng măi măi em vẫn nhớ người ta”. Tôi nhẩm tính, đă gần 20 năm. Anh nắm tay tôi, rất lâu mới nói được: “Sao em lại làm như vậy? Phải biết nghĩ tới bản thân chứ? Anh và các con đă tự lo được rồi...”.
Tôi nh́n cha con anh mà nhiều khi không cầm được nước mắt. Nếu các cháu là con trai th́ có thể dễ dàng hơn, đằng này lại là 3 đứa con gái. Không có bàn tay người mẹ chăm lo, dạy dỗ, tội nghiệp biết chừng nào... Nhưng trên hết, tôi biết rơ trái tim ḿnh đă thuộc về anh, từ những ngày c̣n học chung hay khi xa cách, chưa có lúc nào tôi quên anh.
Má tôi có lẽ hiểu điều đó nên bảo: “Nếu con thương thằng Sơn th́ cứ lấy nó, má không cản...”. Thế nhưng rất nhiều đồng nghiệp, bạn bè của tôi th́ can ngăn: “Chỉ có điên mới lao đầu vô đó. Con ḿnh ḿnh lo c̣n mệt mỏi, đằng này con riêng của chồng, hơi sức đâu mà lo? Lỡ mai mốt tụi nó phản th́ thêm tức”.
Tôi không ngại điều đó v́ tôi đă dạy dỗ mấy đứa nhỏ từ khi chúng c̣n bé, tôi hiểu chúng nó cũng yêu thương tôi như vậy. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy đă quá muộn để nghĩ đến chuyện hôn nhân. Tôi soi gương và chợt buồn khi nghĩ đến những vết chân chim, những sợi tóc bạc, những cơn đau âm ỉ khi trái gió trở trời...
Có phải là tôi đă quá già để làm vợ, làm mẹ?
Theo Người Lao Động
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	laodaukienthuc1_cqjz.jpg
Views:	8
Size:	32.6 KB
ID:	526368  
johnnydan9_is_offline  
 
User Tag List


Facebook Comments


Phim Bộ Sốt Nhất 1 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 2 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 3 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 6 Tháng qua

Phim Bộ Sốt Nhất 1 Năm qua
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.