và Sài G̣n vẫn là ḥn ngọc Viễn Đông. Từ khi kư hiệp ước ḥa b́nh Paris 1973, quân Mỹ rút về nước và phủi tay rút viện trợ. Trong khi đó hiệp ước Paris lại có một điều khoản gây bất lợi cho phía VNCH là " quân đội Việt Cộng được phép ở lại miền Nam Việt Nam". Đây là một điều khoản thực sự phi lư mà phía Mỹ kư kết với Việt Cộng qua đó bỏ mặc VNCH rất rơ ràng. Trên lư thuyết ḥa b́nh nhưng Việt Cộng tiếp tục tổ chức nhiều cuộc tấn công lớn nhỏ liên tục gây tổn thất nặng nề cho QLVNCH. Theo tài liệu tổn thất từ sau kư kết ḥa b́nh tới tháng 7 năm 1974 như sau:
Quân xa 4.189 chiếc
Chiến xa 173 chiếc
Vũ khí cá nhân 19.387
Trọng pháo 79
Truyền tin 2.104
Phi cơ 183
Tàu Thủy 53
Nhưng chỉ mới thay thế:
Quân xa 247 chiếc 5,9%
Chiến xa 73 chiếc 42,5%
Vũ khí cá nhân 1.814 12,9%
Trọng pháo 5 6,3%
Truyền tin 569 27%
Phi cơ 0
Tàu Thủy 0
Trong đầu năm 1974, VNCH c̣n bị hứng thêm một tên giặc khổng lồ là Trung Cộng, nhân cơ hội VNCH suy yếu đă đánh chiếm Hoàng Sa và tiếp viện quân nhu cho Việt Cộng nhằm trao đổi biển đảo.
Địa h́nh miền nam có một sự không may mắn cho VNCH là vùng đất công dễ, thủ khó, v́ địa h́nh tấn công không chỉ từ phía bắc, ở khoảng giữa vĩ tuyến 17 rộng 50km mà là cả một dải phía tây dọc dăy núi Trường Sơn dài ngàn cây số. Như vậy địa h́nh này rất bất lợi cho phía VNCH khi phải pḥng thủ một dải quá dài và khi phân bổ lực lượng dàn ṃng rất dễ bị đối phương tập trung một điểm tấn công, ta hiểu rằng bẻ một bó đũa th́ không thể nhưng từng chiếc th́ dễ. Cũng v́ điểm này mà trong suốt quá tŕnh pḥng thủ VNCH đă gặp rất nhiều khó khăn và gây tranh căi nhiều.
Việc Phước Long thất thủ đầu năm 1975 đă làm sống dậy các cơn ác mộng Việt Nam trong đầu hàng triệu người Mỹ mà họ tưởng là thoát khỏi sau hiệp định ḥa b́nh Paris, người Mỹ không ngờ rằng Việt Cộng chả có chút liêm sỉ và uy tín ǵ, đối với họ chỉ có máu, cướp bóc và giết chóc. Mặc dù Việt Cộng trắng trợn vi phạm hiệp định ḥa b́nh Paris nhưng Mỹ lại không có một phản ứng bất kỳ nào. Đại sứ Mỹ tại Sài G̣n thông báo:" Việc yểm trợ của Hoa Kỳ lúc này là chưa được cho phép". Một câu thật vô trách nhiệm và bất lực. Mỹ đă giảm 1 tỷ USD xuống c̣n 300 triệu USD mức viện trợ khiến cho VNCH không thể nào chặn nổi Cộng Quân.
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu chia sẻ:
Đánh giặc không có phép lạ, đánh giặc là phải tương quan lực lượng, đánh giặc là phải có bom, có đạn, có phương tiện. Ngoài cái ư chí chiến đấu, ngoài cái gan dạ ra th́ cũng phải thực tế một chút, gan dạ không thể ôm người để cắn, gan dạ không thể thắng ở thời buổi này. Cộng sản không c̣n ở thời c̣n súng ngựa trời, mă tấu, vân vân. Phương tiện của CS dồi dào hơn, tối tân hơn, mạnh hơn, quân số nhiều hơn. Sau 1973 Cộng Sản đưa vào miền Nam thêm quân, thêm xe tăng, thêm đại pháo, thêm vũ khí, pḥng không, thêm hỏa tiễn th́ cứ mỗi một chỗ ta giữ một quận lỵ, một tỉnh lỵ hay một căn cứ th́ ta một sư đoàn, nó hai sư đoàn, ta một trung đoàn, nó một sư đoàn, ta một tiểu đoàn, nó một trung đoàn, ta có 15 cái xe tăng, nó có 30 cái xe tăng, ta 10 đại pháo, nó 20 đại pháo.
Sau năm 1973 có những trận đánh mà chính tướng lĩnh Mỹ khi trở vô đây phải thán phục quân đội Việt Nam từ khi tôi ra lệnh đánh theo lối Việt Nam, phải tiết kiệm súng đạn, liệu cơm gắp mắm, phải nói là những trận này không chắc ǵ thủy quân lục chiến Mỹ với B.52 đánh được mà mấy sư đoàn của ta đánh bằng chân không với đại pháo thường mà thôi. Họ phải thán phục.
Nhưng mà trong cái khoảng thời gian th́ chúng ta xin 1 tỷ 400 triệu USD hàng năm, họ đă cắt xuống 700, rồi c̣n 300, họ cứ treo lắc treo lư cả năm trời.
Chỉ thêm hàng năm 1 tỷ USD, giai đoạn 1975 tới 1991, 17 năm tới lúc Liên Xô sụp đổ, tổng công 17 tỷ USD cho tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đánh giặc th́ Việt Nam không thuộc Cộng Sản, Việt Nam đă trở thành một cường quốc không kém nhiều Nhật Bản, ít nhất là Hàn Quốc và Sài G̣n vẫn là ḥn ngọc viễn đông không thua Singapore. Nhưng viễn cảnh tươi đẹp đó đă không là hiện thực đối với hơn 95 triệu dân Việt Quốc Nội và hàng triệu đồng bào Hải Ngoại.