Đồn rằng có một ông huyện rất thanh liêm, không ăn của đút lót bao giờ, bà vợ thấy tính chồng như vậy cũng không dám nhận lễ của ai.
Có làng nọ muốn nhờ quan bênh cho được kiện, nhưng mang lễ vật ǵ đến, quan cũng gạt đi hết. Họ mới t́m cách đút lót bà huyện. Bà huyện cũng từ chối đây đẩy:
– Nhà tôi thanh liêm lắm, tôi mà nhận của các ông th́ mười, hay mười lăm năm sau ông ấy biết ông ấy cũng vẫn c̣n rầy rà tôi đấy!
– Dân làng năn nỉ măi, bà nể t́nh mới bày cách: Quan huyện nhà tôi tuổi “Tí”. Dân làng đă có ư như vậy, th́ hăy về đúc một con chuột bằng bạc đển đây, rồi tôi thử cố nói giùm cho, họa may được chăng!
– Dân làng nghe lời về đúc một con chuột cống thật to, ruột đặc toàn bằng bạc, đem đến.
– Một hôm quan huyện trông thấy con chuột bạc, mới hỏi ở đâu ra, bà huyện liền đem sự t́nh kể lại
– Nghe xong, ông huyện mắng: Sao mà ngốc vậy! Lại đi bảo là tuổi “Tí”! Cứ bảo tuổi “Sửu” có được không?
VietBF@sưu tập
|