Hăy trả tôi về đúng giá trị thật của ḿnh. Tôi muốn trở lại thời điểm giá niêm yết 2.000 đồng cho một cái khẩu trang
PV: Xin chào Khẩu trang, không biết phải xưng hô như thế nào, là anh hay là chị?
Khẩu trang: Tôi cũng đang nghi ngờ giới tính của ḿnh. Thường ngày chị em phụ nữ mê tôi lắm, ra đường thế nào cũng bắt tôi môi kề môi, má kề má để giúp mấy chị pḥng mụn trứng cá . Nay dịch bệnh mấy chị c̣n xếp hàng cả mấy dăy phố để chờ đợi tôi. Nên tôi khẳng định tôi là phái đực. Thật ra tôi không thích cánh đàn ông, gần gũi họ toàn mùi rượu bia và thuốc lá, tôi nghĩ ḿnh chuẩn men 100%.
PV: Có lẽ anh đang có rất giá, "giá" của anh lên nhanh c̣n hơn giá ngoại tệ?
Khẩu trang: Tôi không "tệ" như cách cà khịa của anh. Tôi khẳng định ngày xưa tôi có giá 2.000 đồng, giờ cũng có giá 2.000 đồng. Người ta tự tiện đưa giá tôi lên gấp mười lần, hai mươi lần..là chuyện ngoài tầm kiểm soát của tôi. Bọn gian thương gom hàng tích trữ, c̣n các anh như những con cừu non lao đầu rủ nhau đi mua khẩu trang, tạo cơ hội cho bọn gian thương nâng giá. Tôi chỉ là cái khẩu trang che miệng thôi mà. Hết!
PV: Tôi nghĩ tên tuổi của anh hiện giờ chỉ xếp sau Cô Vy 19? Anh nghĩ sao về điều này?
Khẩu trang: Đúng là Cô Vy giúp tôi nổi tiếng hơn. Mọi người thèm muốn tôi hơn. Tôi nghĩ mọi vật sinh ra đều có giá trị của nó. Ngày thường khẩu trang như tôi mọi người c̣n không thèm liếc lấy một cái, nay có dịch bệnh, mọi người đổ xô giành giật, vồ vập lấy tôi. Tôi nghĩ sao về điều này á? Câu hỏi này xin giành cho mấy anh. Rất nhiều căn bệnh dễ lây lan đâu chỉ có mỗi Cô Vy. Các căn bệnh như cúm, sởi, đậu mùa, lao... cũng rất dễ lây lan nếu các anh ở chỗ đông người mà không trang bị khẩu trang. Tôi mới sinh ra đă có giá trị như vậy rồi. C̣n Cô Vy đến chỉ là chất xúc tác...bơm tên tuổi tôi lên mà thôi?
Tranh: Hữu Lộc
PV: Anh có muốn ḿnh tiếp tục nổi tiếng, được mọi người săn đón, giành giật?
Khẩu trang: Ôi thần linh ơi! Tôi thật sự đuối lắm rồi. Mở báo đọc tin tức sáng khẩu trang, trưa khẩu trang, chiều khẩu trang, tối nằm ngủ cũng mơ thấy...khẩu trang. Nói không chừng tôi đang là ác mộng của mọi người. Tôi chỉ muốn mọi chuyện quay về như cũ, hăy trả tôi về đúng giá trị thật của ḿnh. Tôi muốn trở lại thời điểm giá niêm yết 2.000 đồng cho một chiếc khẩu trang. Dịch bệnh nay mai sẽ hết, đến khi đó các anh lại cóc cần tôi. Tôi lại bị vứt bỏ đầy ngoài đường...và bọn gian lại lượm về "mông má" bắt tôi phải tiếp tục phục vụ các anh? Tôi muốn được nghỉ ngơi sau thời gian ṛng ră, mêt mỏi v́ chống dịch.
PV: Vậy là anh tính từ bỏ cuộc chơi?
Khẩu trang: Cuộc chơi nào cũng đến hồi kết thúc. Dịch bệnh hung hăng cỡ nào th́ cũng qua đi. Tôi đă hoàn thành sứ mệnh của ḿnh. Có nhiều thứ không thể tái sử dụng, người yêu cũ chẳng hạn. C̣n khẩu trang càng không nên tái sử dụng. Tôi xin dừng cuộc chơi tại đây, xin nhường quyền chơi tiếp cho những anh bạn mới tinh, trắng trẻo, sạch sẽ hơn của tôi. À c̣n nữa tôi không muốn gặp lại anh đâu đấy nhé!
..