Câu chuyện kể về hai người bạn cùng đi trong sa mạc. Có lần, họ căi nhau và người này đă tát vào mặt người kia.
Người bị ăn tát thấy đau nhưng không nói lời nào, chỉ lấy que viết lên nền cát ḍng chữ: “Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đă vả vào mặt tôi”.
Họ tiếp tục đi cho đến khi trông thấy một ốc đảo. Tới nơi, hai người bạn quyết định đi tắm. Người bị ăn tát lúc năy chẳng may bị lún xuống băi lầy và bắt đầu ch́m nghỉm, nhưng được người bạn đi cùng kéo lên. Sau khi hồi tỉnh, anh ta khắc lên phiến đá: “Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đă cứu mạng tôi”.
Người bạn đă tát và cứu bạn ḿnh hỏi: “Tại sao khi tớ tát cậu, th́ cậu viết lên cát, c̣n bây giờ cậu lại khắc vào đá?”.
Người bạn kia trả lời: “Khi có ai đó làm ta đau, ta hăy ghi nhớ lên cát để cơn gió khoan dung có thế xóa nó đi. C̣n khi có người làm điều tốt cho ta, th́ ta cần phải khắc ghi vào đá để không có cơn gió nào xóa mờ nó được”.
*VietBF@sưu tập