Bố mẹ mất khi em c̣n rất nhỏ. Thương em, chị nghỉ học, đi bán vé số, lấy tiền nuôi em. Ở tuổi lên mười, chị đă kịp lớn đâu. Vậy mà, chị phải cố học làm bố, làm mẹ để chăm em. Căn nhà nhỏ của bố mẹ để lại, ngày càng xuống cấp, mưa th́ dột, nắng th́ như ḷ nung. Chị ngồi bên cạnh, quạt cho em mát, khi em học bài, cũng như khi em ngủ.
Em lớn lên, nhờ những giọt mồ hôi nhọc nhằn của chị. Bước qua tuổi dậy th́ lúc nào, chị cũng không để ư nữa. Em nói với chị, rằng em là đàn ông, lúc nào em lớn, em sẽ bù đắp cho chị. Chị cười, nụ cười đầy yêu thương.
Em vào đại học, chị đi làm ở xưởng may. Em ra trường rồi đi làm, lúc ấy chị mới thở phào, v́ cuối cùng em chị cũng đă lớn.
Em lấy vợ, chị mừng vui khôn xiết. Chị gom góp mua được một chỉ vàng, tặng em dâu làm của hồi môn. Hai vợ chồng em xin chị bán miếng đất của bố mẹ, rồi góp thêm tiền mua căn nhà mới, rộng răi hơn, mát mẻ hơn, v́ chị sắp có cháu. Chị chiều ḷng hai em. Căn nhà mới, trong sổ đỏ không có tên chị. Bây giờ chị không c̣n nhà, chỉ là người ở nhờ nhà hai em. Em dâu sinh con, chị lại sắm vai bà nội, chăm bẵm bế bồng. Em dâu mặc định chị phải làm việc ấy, khi đang sống ở nhà ḿnh. Em trai chị mải mê kiếm tiền, quên mất c̣n có chị. Em dâu càng ngày càng khó chịu ra mặt, khi đứa bé đă đi học mẫu giáo. Em dâu bảo, chị quê mùa, và thật phiền phức.
Chị báo với em trai, rằng chị sẽ ra xưởng may ở. Em trai nh́n mấy sợi tóc bạc lơ thơ trên thái dương chị, trả lời cho có lệ "Nếu chị muốn thế, th́ tùy chị".
Từ ngày chị đi ở riêng, vợ chồng em không một lời hỏi han, giống như chị không c̣n sống ở trên đời. Thời gian trôi, h́nh như dài và lâu lắm. Cho đến khi, có người gọi em vào viện để gặp chị. Bỗng nhiên, em thấy rùng ḿnh. H́nh ảnh hai chị em ngày xưa ùa về. Em vội vàng đến với chị. Chị bị ung thư. Tiếp xúc với bụi vải thời gian dài, thể trạng chị lại yếu, nên căn bệnh quái ác gặm nhấm và quật ngă chị. Thấy em, chị mừng rỡ, ánh mắt mệt mỏi sáng lên. Chị xin được ôm em một cái, như ngày xưa em c̣n bé bỏng. Em nước mắt trào ra, giọt nước mắt của ăn năn và hối hận. Em nhào tới ôm lấy chị, để yên cho chị vuốt ve lên tóc ḿnh. Chị sung sướng nói "Em lớn thật rồi, giờ th́ chị đă yên ḷng". Chị dặn ḍ em, chị tiết kiệm được một ít tiền, để lại dành tặng cho cháu của chị. Rồi chị mỉm cười, nụ cười đầy yêu thương, như khi xưa em nói bao giờ em lớn em sẽ bù đắp cho chị.
Em thảng thốt, rồi lay người chị, gào lên "Chị đừng bỏ em mà, chị ơi..!"
VietBF@sưu tập
|
|