HƯƠNG NGỌC LAN - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Stories, Books | Chuyện, Sách


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default HƯƠNG NGỌC LAN
Nàng d́u anh vào pḥng, đặt anh lên giường, sửa lại dáng nằm ngay ngắn rồi quay ra mở bung mấy cánh cửa sổ. Anh say quá, chưa khi nào nàng thấy anh uống nhiều như vậy. Từ bờ biển vào hơn trăm mét, mất gần một tiếng đồng hồ nàng mới đưa được anh về tới khách sạn.
Đêm khuya yên tĩnh, gió biển mang hương hoa ngọc lan ùa vào mát rượi. Anh trở ḿnh, hơi thở nặng nhọc, miệng lầm rầm nhắc đi nhắc lại vài từ, nàng gắng nghe nhưng không thể hiểu. Giặt tấm khăn ướt, nàng ngồi bên khẽ nới khuy áo, bàn tay ngập ngừng xoa nhẹ trên ṿm ngực săn chắc của anh. Biết bao lần nàng ước ao được úp mặt vào ṿm ngực này, con tim nàng bắt đầu loạn nhịp.
Đột nhiên anh giữ chặt bàn tay nàng đang đặt trên ngực ḿnh. Anh nh́n nàng, ánh mắt vừa hoang dại, vừa như đắm đuối. Bất ngờ, anh giơ tay ôm mặt nàng, kéo gh́ xuống. Nàng đổ người nằm gọn trong ṿng tay anh, run rẩy. Nàng cố vùng vẫy nhưng càng giăy anh như càng xiết chặt hơn. Cuối cùng, không thể cưỡng lại, nàng đành đồng lơa với mong muốn của thân xác, cả hai tan vào nhau…
Tiếng chuông điện thoại báo thức bật réo vang. Nàng choàng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, toàn thân ră rời, ran nóng. Ngồi dậy, gắng thoát khỏi trạng thái mông muội, nàng bung hết cửa cho gió biển lùa vào. Vị mằn mặn thấm trên đầu lưỡi, mùi hương hoa quen thuộc thoảng quanh cho nàng tĩnh tâm lại. Bên ngoài, cành ngọc lan loà xoà, những bông hoa trắng muốt lấp loá dưới nắng mai. Nàng vừa trải qua một giấc mơ dài. Giấc mơ khiến nàng thảng thốt bởi đó là câu chuyện xảy ra ngay chính căn pḥng này, hai mươi lăm năm trước.
Ngày ấy, nàng là cô sinh viên mới ra trường với đầy cá tính, ương bướng và hiếu thắng. Nàng bướng bởi là con duy nhất trong gia đ́nh “có điều kiện” ở thành phố. Hơn nữa, nàng tự biết “ḿnh xinh đẹp, ḿnh có quyền”. Ngay từ thời học phổ thông, rất nhiều “công tử” theo đuổi, nàng cứ tưng tửng, nhởn nhơ tận hưởng sự chiều chuộng của họ. Cũng chính v́ vậy, hai mươi ba tuổi, trái tim nàng vẫn chưa một lần rung động.
Anh quê ở huyện miền núi, là Giám đốc Kinh doanh của Tổng công ty, nơi nàng làm việc. Ngày đầu đến nhận công tác, nàng bất ngờ đối diện với chàng trai phong thái “lăng tử”, dáng người dỏng cao trong bộ áo phông quần ḅ, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát. Nếu không được báo trước chắc chắn nàng sẽ đoán anh là vận động viên điền kinh, hoặc chí ít cũng là người của Sở Thể thao sang liên hệ công tác. Sau này, khi đă thân thiết, anh kể, quê anh nghèo nhưng có truyền thống hiếu học. Bố mẹ chỉ sinh được ḿnh anh, bao yêu thương dồn cả cho con, mong con học hành thành đạt nên đặt tên là Đăng Khoa.
Anh đưa nàng sang pḥng làm việc, giới thiệu ra mắt ngắn gọn, rồi vui vẻ chốt lại: “Từ nay Ban ta có mỳ chính cánh, anh em chú ư lời nói, tác phong, ăn mặc. Mọi người cùng giúp đỡ bạn ấy”. Trước khi quay về pḥng riêng, qua chỗ nàng anh dừng lại: “Ngang bướng một chút cũng được, hiếu thắng tư cũng tốt nhưng đừng giấu dốt. Cần ǵ, vướng mắc ǵ cứ hỏi, đừng ngại, nhé!”, kèm theo cái nh́n như xoáy vào đáy mắt khiến nàng chột dạ. Thật ḷng, nàng có cảm t́nh với anh ngay từ lần đầu tiên ấy.
Ba mươi tuổi, chưa vợ, anh đă có một vị trí nhiều người ước muốn. Nàng dần biết, những thành tựu anh đạt được bằng chính năng lực của ḿnh, không ô dù nâng đỡ. Là h́nh mẫu lư tưởng của nhiều cô gái, vậy nhưng anh vẫn “độc thân vui tính” khiến nàng ṭ ṃ. Nàng âm thầm dơi theo, ngưỡng mộ rồi say mê anh, từ khi nào chẳng hay. Vài lần đi công tác cùng nhau, muốn thổ lộ để anh biết nhưng bản tính ương bướng, kiêu hănh khiến nàng không thể. Đúng vào lúc nàng nhận ra ḿnh đă yêu th́ bất ngờ, anh thông báo lấy vợ.
Ngày anh đưa vợ sắp cưới đến ra mắt đơn vị, nàng không bao giờ quên. Cô ta tên Hải Vân, một cô gái đẹp dịu dàng, vẻ e thẹn ẩn sau đôi mắt đen tṛn không dám nh́n thẳng. Thoạt nh́n cô, nàng ngờ ngợ như đă gặp. Cô ta là ai, ở đâu? Gắng lục t́m các mối quan hệ nhưng nàng không kịp nhớ. Mọi người trầm trồ khen họ xứng đôi, khen anh khéo chọn. Cho đến khi cô ta đứng bên rót nước mời, nh́n cách cầm ly tay trái cùng vết sẹo nhỏ được che khéo bởi chiếc đồng hồ đắt tiền nơi cổ tay, nàng mới ngỡ ngàng nhận ra. Không thể ngờ nàng lại gặp cô ta trong cảnh trớ trêu. Tự dưng nàng bật cười chua xót, điệu cười của kẻ bị tổn thương.
Thời gian vừa tốt nghiệp, đang chờ nhận công tác, nàng làm lễ tân khách sạn Việt Đức, khách sạn của gia đ́nh ở thị xă biển. Đă vài lần cô ta vào nghỉ, t́nh tứ cùng một người đàn ông trung tuổi. Điệu bộ ấy cùng thói quen dùng tay trái và vết sẹo, nàng không thể nhầm. Biết chuyện “thâm cung” nhạy cảm, nàng bối rối không dám lộ ra với ai, kể cả anh. Nàng sợ mang tiếng thị phi.
Hai tháng sau, nàng quyết định chuyển công tác. Nhân lúc ông bác ở bên Đức ngỏ ư cần người quản lư chuỗi cửa hàng, nàng liền nhận lời. Đi xa để quên mối t́nh đơn phương, không phải thấy người ḿnh yêu sống trong hạnh phúc dối lừa. Thâm tâm nàng mong, Hải Vân sẽ chấm dứt mối quan hệ nhơ nhuốc ấy, chính chuyên làm vợ hiền dâu thảo của gia đ́nh anh.
Trước ngày lên đường, nàng tổ chức bữa tiệc đêm chia tay tại thị xă biển. Ai cũng vui vẻ chúc nàng thành công nơi chân trời mới. Không ai hay ḷng nàng trĩu buồn, nỗi buồn lặng câm day dứt. Anh đến một ḿnh, đi ṿng quanh lần lượt nâng ly với từng người và dừng lại bên nàng. Vẫn tếu táo như thường ngày, nhưng linh cảm mách bảo nàng, có điều ǵ đang bất ổn nơi anh. Cuối đêm, khi mọi người về hết, chỉ ḿnh anh nán lại. Đối diện nàng, như không thể ḱm nén được nữa, anh bật thốt lên: “Anh đă hiểu một phần nguyên nhân khiến em đường đột ra đi. Anh sẽ luôn trân trọng t́nh cảm của em. Mong em sớm t́m được nửa yêu thương của đời ḿnh”. Nói xong, anh lảo đảo đứng dậy, nàng vội đỡ anh đi về. Những ǵ diễn ra tiếp theo đúng như giấc mơ nàng vừa trải qua.
2.
Nàng t́m về quê anh. Vùng quê nghèo xưa giờ đă thành thị trấn khá sầm uất, vạn vật đổi thay không c̣n nhận ra lối cũ. Hồi ấy, nhân dịp nghỉ Lễ anh mời cả Ban về quê chơi, vui lắm. Vườn nhà anh rộng gần nửa quả đồi, nhiều cây ăn quả, xung quanh nhà trồng đủ các loài hoa. Đặc biệt, ngay trước cổng có cây ngọc lan già, hoa thơm ngát. Nàng nhớ, khi đứng dưới gốc cây ngó nghiêng, anh đến bên hái hai bông hoa đưa cho nàng. Không hiểu vô t́nh hay cố ư, anh cười: “Cây ngọc lan này cùng tuổi với em đó!”. Nghe tin anh về, bà con lối xóm kéo nhau sang chơi, uống nước chè xanh, nhà đông vui như có đám hỉ. Nh́n nàng, ai cũng gật đầu vẻ ưng ư. Có khách về chơi cha mẹ anh tíu tít chuyện tṛ không ngớt. Mẹ anh được dịp “tố” con trai: “Đấy, nhờ các anh chị giục em nó lấy vợ cho ông bà có cháu bồng. Nhà có hai người già vào ra lủi thủi, buồn lắm!”. Mấy anh đẩy nàng lại gần: “Cô này có được không bác?”, làm nàng ngượng đỏ chín mặt. Ở chơi chỉ một ngày nhưng nàng thực sự cảm mến, yêu quư miền quê này.
Theo lời dặn của bạn đồng nghiệp cũ, nàng hỏi đường đến quán cà phê nhỏ cuối thị trấn. Bạn nói, anh vẫn sống một ḿnh, mỗi sáng thường ngồi cà phê ở đó. Đứng trước cửa quán, tự nhiên chân nàng díu lại, trống ngực đập dồn. Bây giờ anh ra sao? Nàng mong chờ giây phút này quá lâu rồi. Mấy chục năm qua, dù đi xa nàng vẫn gắng giữ liên lạc với bạn bè, vẫn dơi theo anh qua những ḍng tin một chiều ít ỏi. Trấn tĩnh lại, nàng mạnh dạn bước vào.
Trong khoảnh sân trời, người đàn ông ngồi lặng lẽ đọc sách bên chiếc bàn nhỏ kê dưới gốc cây ngọc lan. Mùi hương hoa ngọt dịu thoảng trong sớm mai mát lạnh, không gian b́nh an thanh tịnh. Anh chẳng thay đổi nhiều, vẫn áo phông quần ḅ, chỉ mái tóc đă bạc trắng được cắt cua gọn ghẽ.
Nàng tiến đến bên, cất tiếng:
- Xin lỗi! Tôi có thể ngồi đây được không?
Anh giật ḿnh ngẩng lên, gỡ kính. Lặng đi giây lát, anh vội đứng lên thảng thốt:
- Em…là em đây phải không?
- Vâng, là em đây! - Nàng nhẹ nhàng, đỡ anh ngồi xuống.
- Bây giờ em ở đâu, cuộc sống thế nào, sao biết anh ở đây? - Anh dồn dập hỏi.
- Gặp anh như này em mừng lắm rồi. Trừ khi anh tan biến, c̣n nữa ở đâu em cũng sẽ t́m được. - Nàng cười, rồi hối giục:
- Chuyện của em để sau, giờ anh cho em biết, những ǵ đă xảy ra với anh từ sau khi em đi xa?
Anh nh́n nàng, tỏ bày:
- Sau đêm ấy, sớm mai thức dậy anh được lễ tân cho biết, em đă ra sân bay. Em c̣n dặn, chúc anh hạnh phúc, đừng gắng t́m, khi cần tự em sẽ liên lạc. Bấy lâu anh những mong được gặp lại em để nói lời xin lỗi. Đêm ấy không làm chủ được ḿnh, anh quá…
Nàng ngắt lời:
- Anh không có lỗi ǵ hết. Là em tự nguyện và không bao giờ hối hận. Điều em cần biết là sau đó anh sống như thế nào, tại sao đến nỗi này?
Anh kể bằng giọng trầm buồn, chậm răi. Chiều ấy, anh hẹn về đón Hải Vân để cùng đi liên hoan chia tay em. Đến phút chót Hải Vân từ chối v́ bận việc đột xuất. Trên đường đi anh được bạn cho biết, từ lâu Hải Vân có mối quan hệ ngoài luồng. Đau hơn nữa, t́nh nhân của cô ấy chính là người đă đưa cô đến cho anh. Ông ta làm ở Bộ, chuyên quản Ngành, từng chung sức làm ăn, tưởng gắn bó như máu thịt, nào ngờ! Hải Vân và ông ta nhiều lần đến thuê nghỉ ở khách sạn Việt Đức, đó chính là lư do cô ấy không dám có mặt trong bữa tiệc của em. Vài ngày sau Hải Vân bỏ vào Sài G̣n, nhân t́nh đă mua một căn nhà cho cô trong đó. Nỗi đau càng đau khi anh hay tin cái thai Hải Vân đang mang không phải là giọt máu của ḿnh. Họ đă cùng nhau dàn diễn một vở kịch hoàn hảo, biến anh thành kẻ khờ khạo. Anh mới vỡ ra điều cha từng nhắc nhở: Người giúp ta đứng lên chưa hẳn đă là người tốt. Có thể họ giúp để đẩy ta xuống bùn, chân lún càng sâu hơn.
Họa vô đơn chí, ngay sau đó cha mẹ gặp nạn trên đường xuống thành phố thăm anh. Họ ra đi cùng trong một tháng. Không chịu nổi mất mát quá lớn, anh xin nghỉ việc, bán hết gia tài ở thành phố. Về quê, anh dồn tiền mua góp hơn hai chục hec-ta đất đồi, quy hoạch phân khu bài bản, mời láng giềng và mấy đồng đội cũ của cha cùng làm kinh tế trang trại, tránh xa nơi ồn ào phố thị. Bằng vốn kiến thức được học kết hợp với tính cần cù chịu khó của cộng sự, vài năm sau công sức của bọn anh bắt đầu được đền đáp. Chỉ có đất là không bao giờ phụ công người em ạ!
Kể đến đây anh ngừng lại, đến bên khung cửa hướng nh́n ra, nét mặt sáng dần, niềm vui hiện rơ trong ánh mắt. Xa xa, một vùng đồi xanh bát ngát, thấp thoáng mặt hồ vài chiếc thuyền con lặng lờ thả lưới, đàn chim bay lượn lấp loá trên những ṿm cây yên b́nh. Đợi nàng lại gần, anh hào hứng:
- Đó là thành quả hơn hai mươi năm của bọn anh. Trước đây cả vùng này là đất hoang đồi trọc. Nhà anh ở mé bên kia đồi, em c̣n nhớ không?
- Đẹp quá! Sơn thủy hữu t́nh, cảnh vật nên thơ. Anh định làm ǵ tiếp theo, để phát huy giá trị? - Nàng hỏi.
Anh trả lời ngay, câu hỏi như chạm đúng vào nỗi niềm bấy lâu:
- Nơi ḿnh đứng đây giờ thuộc đất thị trấn huyện. Trang trại nằm ở vùng ven, phù hợp quy hoạch vườn sinh thái, nghỉ dưỡng. Thời gian qua rất nhiều người hỏi mua, giá không hề rẻ. Có lúc anh định bán hết, chia cho các cộng sự để họ phát triển kinh tế gia đ́nh, phần anh sẽ làm một công tŕnh ư nghĩa tặng quê hương. Nhưng nghĩ, vùng đất ḿnh gắn bó bao năm, đâu dễ dàng rời bỏ. Hơn nữa, anh em ở đây họ không muốn vậy. Ngược lại, nếu giữ trang trại th́ cơ bản vẫn làm ăn c̣ con, ḿnh không đủ kinh phí đầu tư đồng bộ. Vay mượn ở thời điểm này anh không muốn, đến tuổi cần nghỉ ngơi rồi, ham hố vào tự làm khổ ḿnh, khổ cả bao người khác. Chính v́ thế, anh đang c̣n phân vân.
- Em hiểu những trăn trở của anh. Khung cảnh hiển hiện trước mắt đang cuốn hút em, nên càng trân trọng tâm huyết, công sức các anh dồn cho nơi này. Thời gian vẫn c̣n để anh cân nhắc, lựa chọn phương án an ḷng nhất. Nửa tháng nữa em sẽ về đây, biết đâu sẽ giúp anh có ư tưởng hay. Bây giờ cho em về nhà thắp hương cho hai bác nhé!
Nói xong, nàng mỉm cười quay sang, bắt gặp cái nh́n ấm áp của anh. Nàng thấy rơ ḿnh ở trong đôi mắt ấy.
3.
Đúng hẹn, nàng về quê anh. Chiếc xe lướt êm, khung cảnh hai bên đường đă trở nên thân thuộc. Điện thoại chợt rung lên, anh hỏi nàng đă đi đến đâu. Trả lời anh xong, nàng lắc đầu khẽ hát theo bản nhạc “về quê”, cậu lái xe tinh ư vừa mở. Mười lăm ngày qua là khoảng thời gian đáng nhớ. Mọi thứ tốt dần lên từ khi gặp anh, nàng làm việc có động lực hơn, hứng khởi hơn. Nhiều lúc tự nhiên nàng bật lên vài câu hát không đầu không cuối, có khi ngồi cười mỉm một ḿnh. Ai cũng khen nàng trẻ ra hàng chục tuổi.
Thật ḷng, trái tim nàng đă rung lên từ khi gặp lại anh, nhưng nói là yêu th́ chưa hẳn. Chỉ biết, gặp anh nàng như trút được gánh nặng đeo đẵng suốt hai mươi lăm năm. Tuần trước con trai nàng từ Đức về, nh́n mẹ hồi lâu rồi tủm tỉm: “Mẹ đang yêu phải không?”. Nàng cười bả lả: “Bậy nào! Anh mà lấy vợ sớm là tôi được làm bà nội rồi đấy!”. Nó lại nói: “Mẹ không giấu được đâu, bây giờ mẹ lấy chồng con đồng ư cả hai tay luôn”. Con nàng tên Lê Khôi đang học tiếp sau đại học ở Đức. Nó xin về Việt Nam làm đề tài luận văn Bảo tồn đa dạng sinh học trong Khu dự trữ sinh quyển Rừng ngập mặn Cần Giờ, thành phố Hồ Chí Minh.
Chồng nàng, nhà thực vật học người Đức, ông ít nói, sống nội tâm, t́nh cảm. Cuộc đời ông gắn với những chuyến đi xa, khi về lại giam ḿnh trong pḥng thí nghiệm. Nàng lấy ông không phải v́ t́nh yêu, quan trọng là ông rất thương quư mẹ con nàng. Hầu hết thời gian rảnh rỗi ông dành để chơi với Lê Khôi, truyền cảm hứng, ḷng đam mê khám phá thế giới sinh vật cho thằng bé. Lê Khôi yêu mến, thần tượng ông nên nhất quyết theo học ngành thực vật, dù nàng can ngăn v́ không muốn xa con. Ông bị mất trong vụ tai nạn rơi trực thăng khi đang bay khảo sát một khu bảo tồn thiên nhiên ở Châu Phi. Năm đó Lê Khôi mười tám tuổi, vừa vào năm đầu đại học.
Chồng để lại toàn bộ gia sản cho mẹ con nàng. Gia tài của nhà khoa học đạt nhiều thành tựu nghiên cứu, cùng số tiền đền bù bảo hiểm khổng lồ. Năm năm sau khi ông mất, cuộc sống mẹ con nàng cân bằng lại, nàng quyết định trở lại Việt Nam. Ba mẹ gọi nàng về chuyển giao quản lư tài sản của gia đ́nh. Trên bảy mươi tuổi, đến lúc ông bà cần được nghỉ ngơi. Đợi thêm hơn hai năm, dịch Covid tạm lắng nàng mới bay về thực hiện lời hứa với ba mẹ.
Anh chờ đón nàng từ đầu ngơ. Vẫn bộ áo quần “dă chiến” nhưng hôm nay trông anh trẻ trung hơn hẳn, mái tóc mới nhuộm đen, đôi giày thể thao màu trắng. Anh chạy lại, đỡ nàng xuống xe, niềm vui không dấu nổi trong ánh mắt.
Vừa vào trong cánh cổng, chân nàng bỗng chững lại bởi mùi hương ngọc lan thoảng quanh. Anh vin cành hái vài bông trắng nhỏ đặt vào tay nàng:
- Của em đây!
- Cám ơn anh! - Đưa cả hai bàn tay lên hít hà, đôi má ửng đỏ, nàng ngước nh́n anh tinh nghịch:
- Cây ngọc lan này có cùng tuổi với em không?
Anh ngỡ ngàng:
- Em vẫn nhớ thật à? Đây là con của cây ngọc lan mẹ đấy. Năm xưa, khi từ thành phố về, cây mẹ bị băo quật đổ, tự tay anh chiết cành trồng lại. – Tiếp tục bằng giọng đượm buồn, anh nói:
- Năm 1975 sau giải phóng miền Nam, cha anh xuất ngũ, ông trồng cây ngọc lan mẹ để kỷ niệm ngày cởi bỏ tấm áo lính. Khi người rời cơi đời cũng là ngày giông tố quật đổ cây mẹ.
Nàng nhẹ nhàng nắm tay anh an ủi. Bây giờ th́ nàng hiểu, anh không vô t́nh, nàng cùng tuổi với cây ngọc lan năm xưa. Có phải đây là sự sắp đặt của đất trời? Tự nhiên nàng liên tưởng tới ḿnh:
- Anh biết không…?
Tiếng cười nói từ trong sân bỗng rộn lên cắt ngang phút hồi nhớ lăng mạn của anh và nàng. Một người chạy ra xởi lởi:
- Xin lỗi! Mời anh chị nhanh chóng vào nhà, chúng tôi chờ lâu quá rồi đấy.
Bên trong, xóm giềng và cộng sự của anh đă tề tựu, hoa quả vườn nhà bày biện đầy bàn, những bát chè xanh mới rót ra nóng hổi, có vài người nàng đă gặp trước kia. Họ tranh nhau nói, không khí đầm ấm, thân t́nh khiến nàng nhanh chóng hoà đồng. Anh ngồi bên nàng giữ vẻ tự tin, thi thoảng đỡ giúp nàng vài câu hỏi khó.
Sau hồi tṛ chuyện khá lâu, bác thương binh già chừng như nóng ruột xin phép có ư kiến, bác nói:
- Thưa mọi người, báo cáo chị Ngọc Lan! Nghe anh Khoa báo, hôm nay có khách quư ghé thăm nên anh em hẹn nhau góp mặt đầy đủ. Hơn hai chục năm rồi chưa thấy anh Khoa đón tiếp khách ở nhà, cho thấy chị Ngọc Lan phải là người rất đặc biệt. Nhưng điều chúng tôi đặc biệt quan tâm, anh Khoa đang trăn trở, đó là: Nên bán hay giữ lại trang trại này?
Nghe đến đây, anh định ngắt lời, nàng vội ngăn “Đừng anh, cứ để bác nói”. Bác già tiếp tục:
- Chúng tôi thống nhất rồi: Không bán! Lâu nay ḿnh vẫn sống khỏe, sống tốt, vẫn làm giàu được, cớ ǵ phải bỏ. Ḿnh làm chủ, giữ được môi trường sinh thái bền vững, đó cũng là đóng góp xây dựng quê hương. Thay mặt anh em cộng sự, tôi nêu chính kiến vậy. Xin hết.
Một lần nữa nàng giữ anh ngồi lại, xin phép lên tiếng trước:
- Thưa các bác, các anh! Tôi đă yêu quư miền quê này từ lâu. Biết anh Khoa đang t́m hướng đi mới cho trang trại, tôi rất đồng cảm. Người không phụ đất th́ không bao giờ đất phụ người. Thành quả ta có được như ngày nay minh chứng cho điều đó. Ǵn giữ cảnh quan môi trường, phát huy giá trị của vùng đất này là điều ai cũng mong muốn. V́ vậy, dù chưa trao đổi cùng anh Khoa, tôi mạnh dạn đề xuất một phương án khả dĩ. Cụ thể, chúng ta sẽ lập dự án đầu tư tôn tạo nơi đây thành khu du lịch sinh thái bền vững. Trong đó, tất cả giá trị đất đai, công sức đă bỏ ra sẽ được quy thành vốn góp, đồng thời kêu gọi thêm vốn đầu tư bên ngoài. Nếu được mọi người nhất trí, tôi xin góp phần vốn để đầu tư hoàn thiện dự án. Tất nhiên, đây chỉ là nguyện vọng cá nhân, để thực hiện sẽ c̣n rất nhiều việc phải bàn tiếp. Xin cám ơn ạ!
Nàng dứt lời, không khí lắng lại. Anh nh́n nàng, cái nh́n vừa ngỡ ngàng vừa như ḍ hỏi, nàng gật đầu xác nhận. Anh nhẹ lời:
- Tôi thật sự bất ngờ với ư tưởng Ngọc Lan đưa ra. Việc t́m nhà đầu tư góp vốn đơn thuần đă khó nhưng chọn được người cùng chí hướng c̣n khó hơn. Tôi biết, hôm nay Ngọc Lan về đây không để bàn việc này. V́ vậy mọi người dành thời gian suy nghĩ thật thấu đáo, ta sẽ trở lại câu chuyện trang trại vào lần sau.
Nghĩ lại, chính nàng cũng thấy đường đột khi nêu ra ư tưởng của ḿnh. Nàng chỉ nghĩ đơn giản, đây là thời điểm thích hợp để đề xuất. Đó không phải là ư tưởng bột phát, nàng đă trao đổi với Lê Khôi và được đồng thuận trước khi con bay vào Sài G̣n làm luận văn tốt nghiệp.
Để mọi người về hết, nàng đến bên anh giăi bày:
- Em xin lỗi! Sau hôm rồi gặp anh, em đă nghĩ vậy nhưng chưa dám nói. Hăy cho mẹ con em được cùng anh thực hiện dự án này. Đây cũng là tâm ước bấy nay của Lê Khôi, con đă…
- Lê Khôi! Em vừa nói con em…?
Anh dồn hỏi, cặp mắt sáng bừng lên, nh́n xoáy vào mắt nàng, ánh nh́n như muốn soi tận trái tim để t́m câu trả lời. Nàng vội đáp:
- Vâng, là Lê Khôi đang ấp ủ làm một dự án môi sinh ngay trên đất quê ḿnh, nhưng chưa có cơ hội.
- Thật ư! Cám ơn mẹ con em đến cùng anh đúng lúc này, cầu mong mọi điều ước sẽ thành hiện thực. Khoảng một tháng nữa ḿnh triển khai được không?
- H́nh như anh vẫn đang băn khoăn? – Nàng ướm hỏi.
- Sắp tới anh có việc nhà phải vào Sài G̣n vài ngày, sau đó ghé thăm Hải Vân. Bạn anh mới cho biết Hải Vân bị bạo bệnh đă mấy năm, đứa con lại vừa mất v́ theo bạn đua xe. Bây giờ cô ấy suy sụp lắm, e không qua khỏi.
Nàng buột miệng hỏi:
- Thế ông chồng hờ kia đâu?
- Ông ta bị truy tố tội tham nhũng, trốn ra nước ngoài, bỏ mặc mẹ con cô ấy từ lâu rồi. Anh nghĩ, hết t́nh c̣n nghĩa, huống chi đă từng là vợ chồng. Ngẫm lại, cũng có những lúc cô ấy yêu thương ḿnh thật ḷng. Suy cho cùng, cả anh và Hải Vân đều là nạn nhân của kẻ đê tiện kia. - Ngừng lại nắm chặt tay nàng, anh nói:
- Em à, trước khi nhắm mắt cha dặn anh: “Giữ đất tổ tiên là giữ được hồng phúc. Dù hoàn cảnh nào cũng không được buông tay. Biết vị tha, đừng sống trong thù hận để tự hủy hoại ḿnh”. Anh đă và đang thực hiện lời hứa với cha đây.
- Em hiểu tâm trạng anh mà. Em cũng đang có việc cần vào trong đó, anh cho em đi cùng không?
- Em nói thật chứ? Ḿnh cùng nhau đến thăm Hải Vân nhé! - Anh hỏi lại, như sợ nàng thay đổi.
Chia tay, anh bịn rịn cùng nàng đến đầu ngơ. Nàng lên xe, anh nhắc lại mấy lần như ḥ hẹn: “Nhớ chờ…anh cùng đi”, nghe mà thương! Nàng biết, từ nay ḿnh sẽ là một phần quan trọng của cuộc đời anh.
Nàng hạ kính xe, ngọn gió hất nhẹ mơn man mái tóc, cảm giác lâng lâng ngập tràn hạnh phúc. Hương ngọc lan thoảng nhẹ, ngắm bông hoa nhỏ trên tay, nàng âu yếm thầm th́: Anh biết không, ngày mang thai em, mẹ “nghén” mùi hương ngọc lan nên ba đặt tên Ngọc Lan cho em. Mẹ bảo con gái tên Lan đa đoan lắm, ba không chịu, ba nói “con cái là của trời cho, duyên số do trời định”. Em yêu anh, xa anh rồi lại về bên anh, âu cũng là duyên trời.
Anh à, chỉ ít ngày nữa thôi, em sẽ dành cho anh hạnh phúc bất ngờ, em cất giữ từ cái đêm âm thầm rời xa anh. Anh đă linh cảm được rồi, phải không?

VietBF@sưu tập

troopy
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Release: 05-02-2023
Reputation: 24744


Profile:
Join Date: Oct 2014
Posts: 71,703
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	33.jpg
Views:	0
Size:	20.0 KB
ID:	2213780  
troopy_is_offline
Thanks: 73
Thanked 5,480 Times in 4,748 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 24 Post(s)
Rep Power: 82 troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7
troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7
Reply

User Tag List


Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 22:22.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.14230 seconds with 15 queries