Vụ án sát hại vợ chồng nghệ sĩ Thanh Nga 42 năm trước là một sự kiện chấn động cả nước thời đó và kéo dài măi tới nhiều năm sau. Ngay cả khi hung thủ đă phải trả giá cho tội ác của chúng th́ tới tận bây giờ, người ta vẫn c̣n bàn căi về những bí ẩn đằng sau vụ án ấy.
Nhiều người vẫn nghĩ rằng, vào cái đêm định mệnh ấy, v́ bảo vệ con trai khỏi kẻ bắt cóc mà vợ chồng nghệ sĩ Thanh Nga bị bắn chết. Nhưng theo lời kể của diễn viên Hà Linh – người con trai duy nhất của cố nghệ sĩ Thanh Nga và cũng là nạn nhân, nhân chứng trong vụ thảm sát đêm đó th́ sự thật đă bị... bóp méo.
"Tôi c̣n nhớ rất rơ, trên đường từ rạp hát về nhà, có một chiếc xe hơi chạy theo. Tới ngă sáu Phù Đổng, tôi nói với bố mẹ "ḿnh chạy vô nhà, đóng cửa lại là nó hết vô được". Xe vừa tới nhà là chiếc xe đó áp vô liền.
Bố tôi ngồi ở ghế tài xế. Mẹ và tôi ngồi phía sau. Bố tôi mới chỉ nói "mấy ông muốn ǵ, ḿnh vô nhà bàn lại" th́ họ đă lấy súng bắn. Nếu bố tôi phản ứng, họ sợ mà bắn th́ không nói. Đằng này, bố tôi không làm ǵ cả. Lúc bố bị bắn, mẹ tôi nói "bố chết rồi, th́ mẹ con ḿnh chết theo". Họ quay súng bắn mẹ tôi", diễn viên Hà Linh đă mở đầu như thế về câu chuyện năm xưa của bố mẹ ḿnh.
Cả người nặng tới không nhúc nhích được khi chứng kiến bố mẹ bị bắn chết
Chứng kiến thảm cảnh đó, anh có bị ám ảnh?
Tôi bị ám ảnh suốt một thời gian dài. Đến giờ tôi vẫn hay bị những chuyện kỳ lạ. Lúc họ bắn mẹ tôi xong, từ sau lưng mẹ, tôi lồm cồm ḅ ra tới cửa xe mà không bước xuống được. Cả người nặng tới mức không nhúc nhích nổi, cũng không kêu ra tiếng. Và từ đêm đó cho tới bây giờ, hễ khi nào tôi căng thẳng, lo lắng hay mệt mỏi điều ǵ là người lại bị như thế.
Tôi c̣n nhớ là khi bố mẹ tôi bị bắn, chị giúp việc chạy ra bế tôi vô nhà thay đồ. Tôi sợ tới mức ướt hết người. Anh Hải (anh trai NSƯT Hữu Châu – PV) chạy qua nhà đầu tiên. Anh Hải ôm tôi khóc rồi cậu Hai chạy qua đưa mẹ đi cấp cứu. Sau đó, tôi chỉ nghe kể lại v́ ḿnh được đưa ra sau nhà.
Cho tới khi mọi người đưa tôi vô viện và nói tôi "vuốt mắt mẹ đi con". Mẹ tôi chết không nhắm mắt. Chỉ tới khi đưa tôi vào, cả nhà hứa là lo cho tôi th́ mẹ mới nhắm mắt. Bởi lúc đó, tôi c̣n quá nhỏ. Mẹ tôi mất, trên mặt c̣n nguyên son phấn trang điểm sau khi hát tuồng Thái hậu Dương Vân Nga.
Bố mẹ mất khi anh mới 5, 6 tuổi, anh có nhớ được nhiều không?
Tôi không có nhiều kỷ niệm với mẹ nhưng cái ǵ đă nhớ là in hết vào đầu, không xóa được. Tôi nhớ là 4 tuổi, tôi vẫn bú b́nh. Bố mẹ đi diễn thường đem tôi theo, cho chơi trong sân khấu. Ở đó rất nhiều muỗi nên mẹ thường thoa dầu khắp người tôi cho khỏi muỗi đốt.
Về nhà, mẹ nhúng khăn ướt lau ḿnh cho tôi, pha một b́nh sữa để đầu giường để khuya tôi dậy lấy bú rồi ngủ tiếp. Ngày ngày, mẹ ưa nấu nước ấm cho tôi tắm. Có bữa tôi vừa đi vừa đái vào chậu nước, mẹ phải đổ đi v́ không tắm được nữa.
Lúc bố mẹ mất, anh có cảm nhận được?
Tôi cảm nhận được chứ. Ngay buổi tối bố mẹ mất, tôi được đưa về nhà bà ngoại. Cả nhà hỏi tôi uống sữa thế nào để làm. Tôi bỏ uống sữa, bỏ bú b́nh từ đêm đó. Tối đó, tôi ngủ c̣n thấy bố mẹ về chơi. Tôi ngồi trong mùng nói chuyện với họ. Bà ngoại hỏi, sao không ngủ mà ngồi đó, tôi nói "con ngồi chơi với bố mẹ".
Sau khi chôn cất bố mẹ, làm mộ xong xuôi, tối đó tôi nằm mơ gặp bố mẹ. Trong giấc mơ đó, bà ngoại ngồi trên cái ghế, bố mẹ tôi ngồi khóc, nói bị đánh quá nhưng bố đỡ cho mẹ hết. Giở cái áo của bố lên th́ thấy rất nhiều lằn roi trên người. Sáng dậy, tôi kể cho bà ngoại nghe. Ngoại bảo cũng mơ y chang như vậy.
Bà ngoại dắt cả nhà lên mộ. Ở lỗ âm dương có hai cái chai nhét giấy bên trong được niêm lại. Gia đ́nh phải mời thầy về giải.
Sau đó không lâu, có lần tôi suưt chết. Tôi cứ ngồi bấm ngón tay. Bà ngoại hỏi tính ǵ, tôi nói, tính ngày chết. Sau đó, tôi sốt mê man, đi bác sĩ giỏi cũng không t́m ra bệnh.
Ngoại đưa tôi lên chùa An Phú ở quận 8 gặp sư ông. Sư ông bảo quy y cho tôi và tất cả con cháu trong nhà. Đọc kinh xong, sư ông lấy áo cà sa đắp lên người tôi. Xong là tôi tỉnh, chạy xuống dưới chơi mà lúc lên chùa là gia đ́nh phải khiêng.
Những năm tháng sau khi bố mẹ mất, anh sống thế nào?
Tôi may mắn c̣n bà ngoại nên cũng sống như mọi người. Năm 1988 bà ngoại mất th́ tôi lớn rồi. Năm 1990 tôi vô trường sân khấu học, cũng đă tự lo được cho bản thân. Lúc nhỏ, ḿnh chỉ tủi thân ở chỗ, các bạn có những t́nh cảm của bố mẹ mà ḿnh không có được. Hoặc đôi khi, các bạn được làm nũng bố mẹ th́ ḿnh không có được cảm giác đó.
"Rất nhiều người làm giỗ mẹ tôi"
Bố mẹ anh đă mất được 42 năm rồi nhưng tới tận bây giờ vẫn có rất nhiều khán giả và đồng nghiệp tưởng nhớ. Ngày sinh nhật hay ngày giỗ của bà, họ đều mua hoa, mua bánh kem lên mộ. Thậm chí, trong nghề có nhiều nghệ sĩ thờ mẹ của anh. Cảm nhận của anh như thế nào?
Họ phải tin tưởng th́ mới thờ cúng. Việc thờ cúng là một cách củng cố niềm tin để họ đi đúng đường. C̣n về tâm linh, ai hiền th́ được người ta thờ. Người ác, người ta thờ làm chi. Mẹ tôi phải thế nào th́ mới được như thế. Dĩ nhiên, tôi vui, tôi tự hào. Đám giỗ mẹ tôi, rất nhiều người làm chứ không chỉ ḿnh tôi.
Hồi xưa, giỗ mẹ tôi làm ở nhà xong chạy qua nhà anh Châu (NSƯT Hữu Châu – PV) nhưng bây giờ tôi nói anh Châu làm luôn. Anh Châu bảo "Tao chờ câu đó biết bao lâu. Tao muốn làm ở nhà lắm nhưng mày là con, tao không dám. Mày phải nói tao mới làm". Giờ giỗ mẹ tôi, anh Châu làm c̣n tôi qua phụ.
Cũng nhiều người nói, đến lúc để mẹ tôi siêu thoát rồi. Ḿnh cứ lên mộ hoài, níu kéo hoài... mẹ không đi được. 42 năm rồi!
Cá nhân tôi nghĩ, ngay cả việc nhiều người thờ cúng nghệ sĩ Thanh Nga cũng là một... cách níu kéo?
Bởi vậy nhưng tôi không dám nói. Ḿnh là con, vẫn mong mẹ được siêu thoát.
Tuy nhiên cũng khó trách, bởi mọi người quá yêu kính bà. Hơn nữa, tôi c̣n được nghe rất nhiều câu chuyện về sự linh thiêng của bà. Điều đó củng cố thêm niềm tin tâm linh cho người nghệ sĩ, nhất là lúc họ cần điều đó để bám trụ nghề này?
Mẹ tôi phù hộ nhiều người. Hồi năm 1985, có một cô ở Mỹ về Việt Nam, t́m đến nhà bà ngoại để mua mấy bộ đồ của mẹ. Cô ấy nói, mơ gặp mẹ tôi. Mẹ tôi chỉ cô lập gánh hát bên Mỹ. V́ cô ấy nói vậy nên ngoại mới bán, chứ không là ngoại giữ lại hết.
Tôi không xin mẹ cái ǵ hết. Tôi rất ngại. 12 năm trước làm kỷ niệm 30 năm ngày giỗ bố mẹ tôi, có vài người thân bên Mỹ rất mong tôi qua đó sống. Tôi đi phỏng vấn rớt 2 lần liên tục. Mọi người bảo tôi xin mẹ nhưng tôi không xin. Chuyện đó, không đáng phải xin, chỉ khi nào nguy cấp tới tính mạng, tôi mới xin.
"Biến cố lớn nhất đời tôi là bố mẹ mất. Người ta được thấy bố mẹ sống già rồi mất đi c̣n thời điểm bố mẹ mất, tôi quá nhỏ. Nhưng cũng may là v́ nhỏ quá, chưa hiểu chuyện nên tôi không bị tác động nhiều, nếu là 19, 20 tuổi th́ chắc sẽ sốc dữ lắm.
Đôi lúc ḿnh cũng đau ḷng, nhất là những khi bị đ̣n oan ức. Đó là lúc nhớ bố mẹ nhiều nhất v́ ḿnh tin nếu là bố mẹ th́ sẽ không đánh ḿnh, không đối xử với ḿnh như vậy.
Cuộc đời hạnh phúc nhất là c̣n cha c̣n mẹ. Cuộc đời ai chẳng vấp ngă nhưng khi vấp ngă, bố mẹ là người đỡ ḿnh lên, chỉ cho ḿnh hướng đi đúng. C̣n tôi làm ǵ có ai chỉ. Tự đứng lên, tự t́m đường đi tiếp mà chẳng biết đúng hay sai v́ đâu có ai hướng dẫn cho ḿnh.
Tôi sống và làm việc theo cảm tính, cảm thấy đúng th́ làm. Bố mẹ c̣n th́ ḿnh c̣n nghe lời. Bố mẹ mất biết nghe lời ai"!
|
|