Có một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất b́nh tĩnh. Người ta gọi bà đến đỡ một ca đẻ con so, tới với ḥm dụng cụ trong tay, bà nói với người chồng:
– Mời anh ra ngoài, cần ǵ tôi sẽ gọi.
Sản phụ đă bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà tḥ đầu ra cửa và nói:
– Anh có ḱm không?
– Hả?! Anh chồng tṛn mắt hỏi.
– Vâng, ḱm, nhanh lên! Không hả hở ǵ hết, tôi biết việc tôi phải làm.
Có ḱm rồi, khoảng 5 phút sau, bà lại xuất hiện ở cửa:
– Anh có cái cờ lê to không?
– Cờ lê à? Lạy chúa, điều ǵ đă xảy ra với vợtôi?
– À… không sao, nhưng tôi cần một cái cờlê.
Người chồng bâng khuâng ngắm cái cờ lê rồi miễn cưỡng đưa nó cho bà ta. Cửa khép lại, tiếng kim loại va chạm nhau xủng xoảng, két… két. Anh chồng ở ngoài nghiến chặt răng, mặt tái dại, chân tay run bần bật. Được một lát, thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi, bà tḥ đầu ra cửa quát:
– Hăy nghe đây, t́m ngay một cái búa tạ, nếu chậm th́ không kịp mất!
Đến nước này, anh chồng không chịu nổi nữa, xô cửa xông vào, trước mắt anh là nền nhà ngổn ngang ḱm, búa… và ḥm dụng cụ chưa mở được.
*VietBF@sưu tập