Cô bạn lấy được chồng giàu có rồi cũng ly hôn. Cô gái thấy thương bạn nên cho bạn ở nhờ nhà. Ngờ đâu vừa đi công tác về đă bị cướp mất chồng.
Em với Khánh chơi thân từ ngày đại học. Hai đứa đi đâu cũng dính lấy nhau như h́nh với bóng. Khánh xinh xắn hoạt bát, ra trường lấy luôn một đại gia bất động sản, giàu có.
Lấy chồng rồi nhưng em với Khánh vẫn giữ liên lạc. Tất nhiên không thể suốt ngày kè kè đi với nhau nữa, chỉ thi thoảng nhớ th́ hẹn nhau cà phê cà pháo tí rồi về. Mỗi lần gặp Khánh, thấy cô ấy ăn mặc sang chảnh, dùng toàn hàng hiệu, chi tiêu chẳng quan tâm đến tiền em cũng thấy ngưỡng mộ. Song nghĩ nó đẹp như thế, chồng yêu chiều là lẽ dĩ nhiên.
C̣n em sau mấy mối t́nh dang dở cuối cùng cũng kết hôn. Chồng em không giàu có thành đạt như chồng Khánh, anh cũng không đẹp trai lộng lẫy ǵ cả nhưng được cái yêu chiều vợ con, có trách nhiệm với gia đ́nh. Tuy lương tháng của anh c̣n thấp hơn em, nhưng em vẫn thấy vô cùng măn nguyện với hạnh phúc hiện tại.
Thi thoảng Khánh hỏi han về chồng em, em cũng kể thật th́ cô ấy nói.
"Uh, tiền bạc, danh vọng chỉ là phù phiếm, như tao đây được mác vợ đại gia chứ được ǵ đâu. Đàn bà quan trọng nhất là chọn được đúng người đàn ông của riêng ḿnh mày ạ".
Nghe Khánh nói, em cũng chỉ nghĩ chắc cô ấy động viên em nên nói vậy. Chứ có được chồng giàu như cô ấy, ai chẳng muốn. Vậy mà hôm đó, em vừa tan sở định rẽ vào chợ mua đồ về nấu tối th́ Khánh gọi điện.
"Mày rảnh không, gặp tao một lúc được không?"
Nghe giọng Khánh mệt mỏi, em đoán có chuyện nên phóng ngay xe tới.
"Sao lại thế, tự nhiên lại ly hôn là sao?"
Nghe Khánh thông báo đă ly hôn chồng được gần tháng mà em không khỏi sốc. Ngụm nước trong miệng làm em sặc sụa.
"Chẳng có ǵ là tự nhiên cả. Tao lấy hắn mấy năm nhưng có được ngày nào hạnh phúc. Bên ngoài ai cũng tưởng tao sung sướng, chứ thực chất khổ hơn đứa ở. Hắn có tiền nhưng keo kiệt, gia trưởng lại c̣n gái gú coi vợ chẳng ra ǵ. Không chịu được nữa tao chấp nhận ly hôn, ra đi tay trắng cho nhẹ ḷng mày à".
Em thương Khánh đứt ruột, lại trách ḿnh vô tâm bấy lâu nay không nhận ra nỗi khổ của bạn. Mà từ ngày lấy chồng, Khánh nghỉ hẳn việc ở nhà nên giờ ly hôn cô ấy sẽ bơ vơ công ăn việc làm không có, chỗ ở cũng không. Vậy là em bàn với chồng sẽ cho Khánh về ở nhờ 1 thời gian cho đến khi cô ấy ổn định mọi thứ.
"Cái đó tùy em, anh không ư kiến ǵ"
Thật ra chồng em cũng không thoải mái lắm, song thấy em xót bạn nên anh cũng miễn cưỡng gật đầu.
Lúc Khánh mới chuyển đến, chồng em chẳng mấy khi hỏi chuyện cô ấy. Anh cứ lầm ĺ làm tới bữa th́ xuống ăn, không chỉ trong pḥng xem ti vi. Nhưng về sau, em lại càng thấy anh với Khánh thân thiết, chuyện tṛ rôm rả cả ngày.
"Này, dạo này em thấy anh có vẻ hơi thân với bạn em nhể?"
"Oh, sao em lại nói thế? Lúc anh không nói chuyện th́ em bảo anh lạnh lùng làm bạn em ngại, giờ..."
Nh́n mặt chồng luống cuống đỏ gay đỏ gắt em ph́ cười.
"Gớm, em chỉ đùa anh thế thôi, sao mà đă cuống. Hay là..."
"Em chỉ có nói linh tinh, hay ǵ mà hay"
Nghe vẻ anh nổi cáu, từ đó em không trêu đùa nữa. Có điều thấy anh niềm nở hơn với bạn ḿnh em cũng thấy mừng. Vậy mà tuần vừa rồi em đi công tác, theo kế hoạch phải hết tuần này mới về. Em báo với anh như vậy, về sau kế hoạch thay đổi, em lại được về Hà Nội sớm. Nghĩ sẽ lẳng lặng về cho chồng với bạn bất ngờ. Vậy mà lúc kéo va li về tới cửa, người chết đứng v́ bất ngờ lại là em.
Đêm ấy về tới nhà cũng gần 11h, nghĩ mọi người đă ngủ nên em không gọi mà cứ thế mở khóa vào. Pḥng Khánh tắt điện tối om, em liền đi thẳng về pḥng ḿnh. Song vừa bước tới cửa pḥng, tiếng hổn hển bên trong vọng ra làm chân em khự lại.
"Em không muốn ḿnh cứ phải vụng trộm như thế này, nếu anh thật ḷng với em th́ ly hôn với Hà đi. Nó th́ có ǵ hơn em mà anh c̣n tiếc".
"Th́ em phải từ từ, cho anh thời gian chứ"
"Anh c̣n bắt em đợi tới khi nào, cứ hứa hẹn măi phát ngán"
"Anh biết rồi, để anh tính"
Nghe tới đây, em không thể kiềm chế hơn. Em đẩy cửa bật điện.
"Viết đơn đi em kư, loại chồng với bạn khốn nạn thế này em không cần"
"Em,... em về khi nào?"
Chồng em luống cuống hỏi, chứ Khánh th́ tỉnh bơ.
"Mày biết cũng tốt, như vậy tao không phải giấu giếm nữa. Tao với chồng mày ăn nằm với nhau lâu rồi, mong mày buông tha để tụi tao tự do đến với nhau"
Em sốc quá, lao tới tát Khánh 1 cái. Chồng em ngồi im nh́n, không nói một câu. Với em như thế là hết. Giờ em mới thấm câu "tin bạn mất chồng" là thế nào th́ đă quá muộn rồi phải không mọi người?