Cảm xúc bỗng dưng ào ạt đổ về. Cơn sóng gió giường như đang nắm lấy tay tôi, thật khó thở để chống lại nó.
Đêm qua, anh đă nh́n thấy tôi và người t́nh bước ra từ con hẻm có chữ “hotel”.Anh đă chạy đến tát thẳng vào mặt tôi, đây là lần đầu tiên anh tát tôi mạnh như vậy, c̣n người t́nh của tôi đă lên xe và phóng đi mất, để lại tôi một ḿnh, chân tôi như khuỵ xuống, tay đầm đ́a mồ hôi, tôi chẳng nói nên lời. Tôi không biết anh đă ngồi đợi tôi ở đây từ bao lâu, nhưng chỉ biết ánh mắt của anh đầy sự căm hờn. Tôi không nói lời xin lỗi, cũng chẳng vùng chạy, bởi v́ tôi biết có làm ǵ lúc này đi nữa cũng chẳng thể nguôi cơn giận của anh.
Tôi đàng hoàng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, tôi sống trong một gia đ́nh gia giáo có bố làm quân đội và mẹ làm giáo viên, nhưng tôi luôn mang trong ḿnh một nỗi niềm đó là t́m cách vượt rào qua những quy tắc. Khi 23 tuổi c̣n đang học năm cuối tại trường đại học sư phạm th́ tôi yêu một chàng trai cùng lớp, chàng trai đó hết mực yêu thương tôi, thỉnh thoảng tôi lại chốn ra ngoài ở cùng chàng trai cùng lớp vào những ngày nói với bố mẹ đi thực tập, tôi nghĩ đến một đám cưới với anh. Nhưng vào một ngày tôi nghe tin như sét đánh ngang tai, anh phải về quê lấy vợ rồi sẽ quay lại trường học tiếp. Tôi không hiểu tại sao số phận ḿnh lại hẩm hiu. Quăng thời gian đó, tôi tưởng như ḿnh có thể tự tử chết bất cứ lúc nào, rồi thời gian cũng làm tôi nguôi ngoai.
Cho đến khi tôi gặp anh, một chàng trai làm cùng ngành với bố tôi, anh đến nhà bố tôi mỗi ngày lễ tết, bố mẹ tôi hết sức quư anh. Rồi điều ǵ cũng phải đến, chúng tôi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, rất may mắn chúng tôi được sự ủng hộ hết sức của gia đ́nh. Nhưng ba năm trôi qua chúng tôi măi vẫn chẳng có một mụn con. Tôi th́ quá nhàm chán với cuộc hôn nhân này, sáng vợ chồng đi làm, tối về nhà. Anh th́ ngoan như một con cún nhỏ. Tôi lại chẳng bận bịu ǵ. Vậy là tôi đă vô t́nh ngă tay vào đồng nghiệp, anh ấy rất yêu tôi, anh ấy nói rằng sẽ luôn ở bên cạnh tôi và giành cho tôi tất cả những ǵ anh có. Chồng tôi một lần đă bắt gặp tôi và đồng nghiệp tay trong tay vào buổi chiều tan sở. Anh không nói năng ǵ, chỉ về nhà cơm nước như mọi khi, và nói với tôi: em phải biết trân trọng cuộc sống gia đ́nh. Trời ơi! Một người đàn ông thấy vợ đi ngoại t́nh mà chỉ thốt lên được câu như vậy sao? Tôi nghĩ anh chẳng xứng đáng làm chồng tôi, tại sao lại có thể cư xử đê hèn như vậy. Nên tôi cứ tiếp tục lao thân vào cảm xúc của ḿnh. Và tôi muốn ly hôn để chạy theo t́nh yêu đích thực. Nhưng ngày hôm nay mọi thứ lại vỡ oà, tôi không biết ḿnh nên ly hôn hay giữ anh lại. Tôi cứ nghĩ rằng người t́nh sẽ che trở ḿnh, nhưng trong lúc tôi cần nhất, người t́nh của tôi lại bỏ chạy, để tôi phải sợ hăi đối diện một ḿnh với chồng. Hăy giúp tôi?
|