Dù cuộc sống đang êm đềm, đâu đó trong ḷng tôi vẫn ám ảnh về tội lỗi của ḿnh.
Tôi và Linh học cùng khoa nhưng khác lớp nên thời điểm c̣n học trong trường, chúng tôi gần như không biết nhau. Không ngờ tới khi ra trường, cùng thi tuyển và đỗ vào một cơ quan, chúng tôi nhanh chóng thân thiết rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Thời điểm đó, t́nh yêu của chúng tôi thực sự chân thành, gắn bó nhưng lại chưa đủ chín chắn để suy nghĩ đến tương lai.
Tuổi trẻ cuồng nhiệt và đầy rẫy sai lầm, chúng tôi để bản thân đi quá giới hạn, hậu quả là Linh dính bầu. Chúng tôi lần đầu vướng phải rắc rối lớn như thế nên đều cảm thấy sợ hăi, bối rối.
Linh muốn cưới nhưng tôi th́ chưa. Thực tế, cả hai đứa đều chưa ổn định, nhà chưa có, sự nghiệp mới vừa bắt đầu, lương tháng c̣n chưa đủ sống nói ǵ đến chuyện nuôi nhau.
Tôi biết Linh buồn, cô ấy khóc rất nhiều nhưng cũng nghe lời tôi đi đến bệnh viện phá thai. Chúng tôi vẫn tiếp tục bên nhau nhưng giữa hai đứa dường như có khoảng cách khó nói thành lời.
Sau sự cố phá thai, Linh bỗng thay đổi thành con người khác, tính t́nh thất thường, cáu gắt và trong mắt cô ấy, tôi giống như tội nhân.
Tôi rất ân hận v́ những điều đă làm với Linh (Ảnh minh họa: TD).
Điều đó dần dần đẩy chúng tôi ra xa nhau, không c̣n gắn kết, yêu thương như những ngày đầu. Chúng tôi nghiêm túc nói chuyện và quyết định chia tay.
Cuộc sống kéo mỗi người đi theo những hướng khác. Tôi chuyển công tác, Linh cũng rời cơ quan cũ để vào miền Nam làm việc.
Khi sự nghiệp bắt đầu ổn định, tôi cưới vợ. Vợ tôi c̣n trẻ nhưng rất biết cách cư xử khiến tôi hănh diện, tự hào. Ngày vợ mang thai, tôi vô cùng hạnh phúc.
Trong lúc đưa vợ đi khám thai, nh́n cô ấy bước ra từ pḥng khám, tôi chợt nhớ đến h́nh ảnh của Linh 10 năm về trước. Đă rất nhiều năm, chúng tôi không c̣n liên lạc với nhau.
Bản thân tôi xác định t́nh yêu đầu tiên đă là quá khứ cần khép lại. Nhưng hôm nay nh́n vợ hớn hở bước ra khỏi pḥng khám, đột nhiên h́nh ảnh xưa cũ của Linh ùa về.
Ngày ấy, tôi cũng ngồi chờ Linh giống như thế này, trong tâm trạng hoàn toàn nặng nề, bối rối. Trái với gương mặt nhẹ nhơm, tươi tỉnh của vợ tôi hôm nay, buổi đó Linh bước ra cũng cầm trên tay tờ phiếu khám thai, gương mặt tái mét, thất thần và đôi mắt sưng mọng nước.
Từ sau bữa đưa vợ đi khám thai về, tôi bắt đầu suy nghĩ lan man về chuyện ngày xưa. Không phải tôi c̣n lưu luyến t́nh đầu, mà là tôi dường như nhận ra ḿnh đă sai trong cách giải quyết sự việc năm ấy.
Tôi bắt đầu có ư t́m hiểu thông tin về Linh qua các bạn học cũ. Điều đáng buồn là những thông tin tôi nghe được về cuộc sống của Linh càng khiến tôi trăn trở.
Linh lấy chồng nhưng không có con. Cô ấy chủ động ly hôn để chồng cưới người khác, c̣n cô ấy hiện sống một ḿnh.
Tôi cảm thấy ân hận, áy náy giống như ḿnh đă góp phần vào sự thiệt tḥi của Linh hiện tại. Ngày vợ tôi sinh con, lúc đón cậu con trai kháu khỉnh trên tay, tôi cảm động gần như muốn khóc.
34 tuổi, lần đầu được làm bố, cảm xúc vừa thiêng liêng, vừa tự hào này thật to lớn khó tả. Tôi ôm con vào ḷng, cảm nhận rơ mối dây liên kết thân thuộc, kỳ lạ giữa chúng tôi.
Nhưng không hiểu sao trong phút giây này, tôi lại nhớ đến đứa con cách đây 10 năm đă không có cơ hội chào đời chỉ v́ quyết định của chính bố nó là tôi. Tôi cảm nhận rơ vô cùng nỗi ân hận ghê gớm trong ḷng.
Gia đ́nh tôi từ ngày có đứa bé, mọi người đều bận rộn trong sự vui vẻ, yêu thương. Cậu nhỏ trở thành trung tâm của cả nhà.
C̣n tôi, mặc dù vô cùng hạnh phúc, ở một góc sâu nào đó trong tâm tưởng, tôi không ngừng suy nghĩ về sai lầm ngày trẻ. Tôi đă sai khi lỡ cắt đứt một số phận non nớt nhỏ xíu ngay từ khi nó vừa phôi thai.
Tôi đă nhẫn tâm đẩy người con gái yêu tôi chân thành vào cuộc sống đơn độc như hiện tại. Dù cuộc sống của tôi đang êm đềm, đâu đó trong ḷng tôi vẫn ám ảnh về cảm giác tội lỗi của bản thân.
Tôi phải làm ǵ lúc này để trả món nợ với Linh, để trái tim tôi gạt bỏ được nỗi hối hận đang ngày ngày gặm nhấm, khiến tôi không thể thanh thản tận hưởng cuộc sống b́nh thường của tôi?
VietBF@sưu tập