Tôi vẫn thường bảo chồng:
“Sau này con lớn, nhất định anh phải đưa em đi du lịch khắp mọi nơi, làm những điều mà tuổi trẻ ḿnh chưa từng được làm nhé!”.
Và mỗi khi như thế, anh lúc nào cũng nắm lấy tay tôi, bảo: “Ừ, anh biết rồi!”.
Nhưng cả hai chúng tôi đều không thể đợi được đến ngày ấy, ngày mà tôi được thực sự sống lại thanh xuân và bước đến những điều dang dở muốn thực hiện từ trước khi kết hôn.
Tôi năm nay mới chỉ 29 tuổi nhưng đă lấy chồng được hơn 6 năm. Sau đám cưới, tôi không đi làm mà ở nhà trông con, quán xuyến gia đ́nh, mẹ anh bệnh cao huyết áp, tiểu đường khá nặng, nên tính khó tôi phải nhịn nhiều và sinh cho anh liền hai đứa. Tôi cũng biết lo bản thân, cố gắng gữi sức khỏe để chạy đôn chạy đáo thuốc thang cho mẹ anh.
Anh luôn yêu chiều, nói lời cảm ơn tôi v́ đă cho anh một gia đ́nh đúng nghĩa. Anh luôn hứa sau này sẽ bù đắp v́ tôi phải khổ, phải vất vả khi lập gia đ́nh sớm.
Nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ thực sự hạnh phúc, êm ấm trong 6 năm cho đến khi anh trót say nắng một em nhân viên mới về công ty làm việc.
Tôi vẫn không thể nào quên được cái cảm giác đau như xé ruột gan vào ngày hôm đó khi cầm điện thoại chồng và đọc được tin nhắn của một cô bé có nội dung rất lạ:
“Cảm ơn anh v́ đă luôn ân cần, quan tâm đến em. Em biết rơ t́nh cảm anh dành cho em, nhưng em không thể đón nhận được. V́ em không muốn phá vỡ hạnh phúc của gia đ́nh anh!”.
Tôi càng chết lặng hơn khi anh nhắn lại:
“Anh biết là ḿnh sai khi để t́nh cảm dành cho em cứ lớn dần lên đến mức không thể kiềm chế được nữa. Anh có lỗi với vợ con, nhưng thà như thế c̣n hơn là cứ bị ám ảnh cả ngày lẫn đêm bởi em mà không cách nào thoát ra được, chỉ mơ được yêu em”.
Trái tim tôi như thể đă ngừng đập vào giây phút đọc được những điều ấy. Tôi không thể khóc được dù ruột gan quặn thắt khi biết chồng ḿnh đang nói yêu một người con gái khác. Tôi không thể nào ngờ được người vẫn rất yêu chiều tôi mỗi ngày, luôn khiến tôi tin tưởng tuyệt đối lại có thể đi say nắng một người khác, thậm chí có ư định vứt bỏ cả vợ con đi.
Tôi phát điên lên, lùng sục số điện thoại cô bé đó trên facebook và phát hiện ra mỗi bức ảnh, mỗi status của cô bé ấy chồng tôi đều like một cách rất nhiệt t́nh, chẳng hề bỏ sót hoạt động nào. Dù facebook của tôi th́ chồng chẳng bao giờ đoái hoài ǵ đến. Có lần tôi trách đùa, anh c̣n bảo có bao giờ anh vào facebook làm ǵ đâu. Vậy mà…
Cô gái đó có nụ cười duyên và toát lên một thần thái rất tươi trẻ, rạng rỡ. Nh́n cô gái ấy, tôi như thấy những năm tháng đă qua của ḿnh, ở cái thời mà vừa mới biết t́nh yêu là ǵ và đổ gục trước những lời chân thành anh dành cho tôi. Tự nhiên trong tôi c̣n nhen lên một cảm giác vừa ghen tị, vừa tiếc nuối rất lạ. Là tôi đă từng như thế, mà bây giờ quả thật đă xa rất xa rồi.
Người thứ ba ấy thật sự không hề có lỗi. Tôi biết điều ấy nên không thể vô lư mà trách cứ ǵ được. Cô bé đấy rất thẳng thắn nói:
“ Anh hăy về yêu chị nhà và lo cho con cái, chứ đừng làm vậy mà hối không kịp đâu, đừng mờ ám mà tội chị”
“ Đừng để tôi mang tiếng nhơ cả đời …”
Chỉ có chồng tôi thôi – tôi bỗng cảm giác hận đến tận xương tủy. Tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như thế? Tôi đă dành cho anh hết tất cả những điều đẹp đẽ nhất của ḿnh, xây dựng cho anh một gia đ́nh thật hạnh phúc với hai đứa con ngoan ngoăn, xinh yêu đến thế, mẹ anh đau ốm một tay tôi chăm sóc để anh an tâm làm việc… Mà tại sao? Trong đầu tôi là hàng ngàn, hàng ngàn câu hỏi, đau đến thắt ruột gan.
Tôi biết giữa hai người ấy cũng chưa có chuyện ǵ xảy ra đâu, chồng tôi chỉ ngoại t́nh tư tưởng thôi nhưng tôi vẫn không thể sống tiếp với một người không c̣n yêu ḿnh nữa. Tôi không thể sống trong cái hạnh phúc giả tạo, rồi tiếp tục chăm lo cho một người mà tâm trí đang ở cùng với người khác. Nghĩ đến đấy tôi lại thấy đau đớn cực cùng. Nếu tôi tha thứ rồi th́ vẫn sẽ không ngừng bị ám ảnh, vẫn sẽ là những đêm nhiếc móc, chửi bới và hóa rồ hóa dại mất thôi.
V́ vậy, tôi đă quyết định viết đơn ly hôn, nhẹ nhàng đưa ra trước mặt chồng dù trong ḷng tôi đang nổi giông băo. Chồng tôi ngớ người rồi khóc lóc, cầu xin tôi nghĩ lại. Anh không chịu kư, anh nói vẫn yêu tôi, thương con và không đời nào muốn đánh mất gia đ́nh này. Nhưng tôi chẳng mảy may động ḷng, tôi thấy những lời nói ấy thật sáo rỗng, giả tạo so với cái cảm giác khi anh muốn bùng cháy cùng cơn say nắng. Dù ngoại t́nh tư tưởng cũng là ngoại t́nh, rồi cũng có ngày bùng cháy với người khác. Chỉ nghĩ đến những ḍng tin nhắn ấy thôi là tôi lại không chịu đựng nổi. Tôi như muốn phát điên lên vậy.
Chứng tỏ t́nh yêu của anh không sâu đậm, không thật ḷng vậy lấy tôi, sống với tôi là t́nh ǵ ?
Tôi lạnh lùng, quyết tâm và mặc kệ dù anh có kư hay không th́ vẫn sẽ chia tay, không sống cùng anh nữa. Hết yêu th́ ly hôn, chẳng tiếc làm ǵ! Sống hai mặt th́ khổ lắm, nếu bắt được ngoại t́nh th́ ê chề vô cùng, nên rứt khoát trong khi c̣n tôn trọng nhau. Con cái cùng chung tay nuôi thôi. Thà như vậy.
Căn nhà của chúng tôi bây giờ cứ rơi vào trạng thái căng như dây đàn. Tôi thương các con vô hạn khi bố mẹ cứ lẳng lặng chẳng nói với nhau lời nào. Đêm đến, chồng tôi vẫn không ngừng cố gắng hàn gắn bằng việc thuyết phục bằng những lời văn vẻ, lăng mạn, t́nh cảm hay thậm chí là muốn đè tôi ra để làm chuyện ấy. Nhưng tôi vẫn như một tảng băng, không muốn tiếp nhận bất cứ một sự hối lỗi nào cả. V́ quá đau!
Mẹ chồng tôi vẫn chăm sóc và tôi cũng không giấu anh, tôi nhận làm báo cáo thuế tại nhà cho các công ty vừa và nhỏ, chỉ cái tội anh không biết tôi đă có bằng kế toán Mỹ loại giỏi, làm bán thời gian cho công ty nước ngoài.
Nay th́ tôi và hai con dọn vào chung cư trả góp, tôi không phải suốt ngày xem thực đơn lo nấu nướng trong nhà, tôi đi làm và đưa đón con đi học, c̣n thời gian tôi đi học thêm, tập thể dục, tháng nào cũng dư chút để trả xong căn hộ, ngày nghỉ đưa các cháu về thăm bà, bà cũng khóc suốt, nói tôi cho con bà một cơ hội … Anh thuê người nuôi mẹ và chỉ nh́n sự tiếc muốt c̣n lại …
VietBF©sưu tập
|
|