Mẹ nó vừa tất tưởi xách cái túi ra cửa cho kịp chuyến xe buưt vừa dặn với nó
"Con ơi ba con để quên cặp lồng ở nhà rồi, trưa con mang tới cơ quan cho ba nhé!"
Đang nghỉ hè rảnh rỗi nên mới 10 giờ nó đă xách xe đạp ra đi. Đến nơi mấy cô chạy ra làm dấu cho nó im lặng rồi khẽ th́ thầm:
- Cháu mang cơm tới cho ba à! nhẹ nhàng thôi nhé, ba cháu đang ngủ. Tội nghiệp, mẹ cháu đau ra sao mà ba cháu thức trắng đêm trông mẹ cháu vậy?
Một cô tiếp lời
- Kiếp trước mẹ cháu tu khéo lắm nên kiếp này mới gặp được ba cháu, vừa tâm lư vừa chiều vợ thương con. Chồng các cô không bằng một góc ba cháu đâu.
Nó ngạc nhiên đến mức miệng há ra không khép lại được. Rơ ràng là đêm nào mẹ nó cũng phải nhận thêm sổ sách kế toán về làm việc đến khuya, c̣n ông ba đẹp trai tào lao thiên địa của nó cả tuần nay đi đánh bài thâu đêm suốt sáng, hôm nay 7 giờ mới ḅ về chỉ kịp đánh răng rửa mặt rồi phóng xe vội vàng đi làm quên cả mang cơm theo.
Đêm khuya chờ mẹ nó xong việc nó mới kể lại cho mẹ nó nghe câu chuyện buổi sáng. Mẹ nó cười
- Mỗi người một phận con à! Ngày xưa ông bà ngoại đă cảnh báo mẹ rất nhiều, rồi cấm đoán các kiểu nhưng mẹ quá thương ba nên bất chấp tất cả. Giờ th́ con thấy rồi đấy! không có ông bà phụ giúp, th́ làm sao mẹ nuôi nổi 4 chị em con và bà nội quanh năm đau yếu. Ba con bao nhiêu năm nay cũng chỉ có lương công chức ba cọc ba đồng, bức bối muốn thử thời vận thôi mà. Mẹ t́m hiểu rồi, ba con đi là v́ mấy bác ấy thấy ba con vui tính, hay kể chuyện tiếu lâm mới rủ ba con chứ ba không có cờ bạc đâu.
Nó buồn ngủ lắm rồi nhưng cố hỏi
- Mẹ! nhưng Ba đi chơi sao lại bịa chuyện nói mẹ bị bệnh ba phải thức đêm trông mẹ vậy??
Rồi nó ngủ thiếp đi, chỉ mơ màng nghe mẹ nó nói
"Con à! trong hôn nhân không phải lúc nào 2+2 cũng bằng 4 đâu".
VietBF©sưu tập
|