HOA XƯƠNG RỒNG NỞ MUỘN - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Stories, Books | Chuyện, Sách


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default HOA XƯƠNG RỒNG NỞ MUỘN
Rất t́nh cờ tôi gặp lại Huệ, cô học tṛ cũ trong đợt tập huấn nghiệp vụ ở Hà Nội. Giờ nghỉ trưa, tôi chạy sang bên kia đường vào salon tóc định gội đầu. Trong lúc chờ đến lượt th́ có một người phụ nữ kéo ghế lại gần tôi và hỏi:
- Anh có phải là thầy Chương, ngày trước dạy ở trường cấp ba Nguyễn Du B không?
Nh́n vào đôi mắt người đó, tôi ngờ ngợ nhưng nghĩ măi mà không nhớ nổi. Cô mời tôi sang quán cà phê bên cạnh nói chuyện, sau khi cho biết cô là học sinh cũ của tôi, đang học nghề cắt tóc gội đầu ở đây.
Ngồi trước mặt tôi là một người đàn bà ngoài ba mươi tuổi, mái tóc xù vàng óng rủ xuống, che những vết nhăn trên khuôn mặt đă trải qua rất nhiều thăng trầm đắng cay. Quệt vội giọt nước mắt lăn dài xuống má, cô nén xúc động nói với tôi trong tiếng nấc nghẹn:
- Thầy ạ, sau lần thầy chuyển đi, em cũng chỉ học hết kỳ một của năm đó, rồi em bỏ học. Thầy c̣n nhớ anh Ba học trên em một khoá, lớp 12c thầy dạy Văn năm thầy chuyển công tác ấy, thầy nhớ chứ ạ …
Cứ thế, người đà bà - cô nữ sinh trung học xinh đẹp của gần hai mươi năm về trước cùng tôi dốc hết bầu tâm sự, những đắng cay, đau khổ mà chặng đường đời cô đă trải qua. Những kư ức của năm tháng xa xưa dần hiện về trong sự hồi tưởng của cả hai, có lúc đứt quăng v́ xúc động.
Sau khi nhận bằng tốt nghiệp Đại học Sư phạm, tôi được phân công về dạy ở một trường trên mạn ngược, cách Hà Nội khá xa. Tuổi trẻ, mơ mộng và tràn đầy sức sống, nhiệt huyết, tôi nhận nhiệm vụ trong tâm trạng hồi hộp, hăm hở và hy vọng. Giây phút đầu tiên được đứng trên bục giảng, tôi xúc động vô cùng. Ôi những gương mặt ngây thơ đang ngồi phía dưới kia mắt nghe như nuốt lấy từng lời của tôi, sao mà thân thương, mà đáng yêu đến thế.
- Sao em không ghi bài đi ? - Tôi đi xuống bàn thứ ba dăy trong cùng lớp học và hỏi một em học sinh có gương mặt rất xinh xắn, đang uể oải gục xuống bàn.
- Dạ thưa thầy bút em hết mực ạ.
- Thật không, đưa bút đây cho thầy xem nào, Vẫn viết được đấy chứ? Tôi nghiêm giọng hỏi.
- Dạ… Cô học tṛ lúng túng.
- Thôi được rồi, sau tiết này em ở lại, thầy gặp riêng em nhé, - Tôi quay ra nói với cả lớp, chúng ta tiếp tục nào.
Lần ṃ măi cuối cùng tôi cũng t́m được vào nhà em. Một căn nhà nếu nói đúng nghĩa của nó th́ đó chỉ là chiếc lều dựng tạm ven bờ sông. Băi ngô xanh mướt vươn dài xuống tận mép nước, vườn chuối chen chân nhau ŕ rào theo từng đợt gió. Phía bên kia bờ sông, những con thuyền gác mái nghỉ trưa, thỉnh thoảng vọng lại tiếng oe oe trẻ sơ sinh phát ra từ chiếc mui của con thuyền ấy. Ḷng tôi vợi vợi trước cảnh thanh b́nh làng quê, và bất giác cổ tôi đăng đắng khi nghĩ tới cuộc sống lam lũ vất vả của những người dân nơi đây. Tôi chợt sững lại trước bờ rào xương rồng mọc quanh nhà. Ngang mặt tôi, chúng dàn thành hàng dựng đứng tưởng sắp chọc thủng trời chiều. Các tay gai giơ ra, sẵn sàng xuyên thấu da thịt bất cứ ai vô t́nh chạm tới. Trong ánh nắng nhạt, những bông hoa hiện ra từ đám cây bản to như lá đa, trông thật kỳ diệu. Một vẻ đẹp trong sáng thánh thiện, xoá đi sự khắc nghiệt, dữ dằn xung quanh.
- Cậu hỏi ai – có tiếng bà cụ từ phía sau khiến tôi giật ḿnh.
- Dạ, cụ cho cháu hỏi, nhà của em Huệ có phải đây không ạ?
- Đúng rồi, tôi là bà nội của nó đây, cậu t́m em nó có việc ǵ vậy?
Tôi cho cụ biết tôi là giáo viên chủ nhiệm của Huệ, tới thăm gia đ́nh. Bà cụ vội thay đổi thái độ, mời tôi vào nhà. Căn pḥng nhỏ hẹp, tường bằng phên nứa chát bùn, mái lợp rạ. Giữa nhà là chiếc chơng tre đă cũ, phía trên bàn thờ có một bức chân dung một người lính với đôi mắt rất sáng, những chân hương c̣n mới, tôi đoán chắc là ông nội của Huệ.
- Mời thầy giáo xơi tạm chén nước – Bà cụ rót nước đưa cho tôi. Rồi cụ kể gia cảnh của ḿnh - Nhà neo người lắm thầy giáo ạ, mẹ cháu xuống Hà Nội làm thuê cho người ta, nhà chỉ c̣n hai bà cháu tôi. Bố cháu – nói thầy thông cảm, gần bốn chục tuổi đầu rồi nhưng suốt ngày cờ bạc, rượu chè bỏ bê nhà cửa vợ con, nhà tôi hết phúc v́ nó rồi thầy giáo ạ. Giọng cụ rưng rưng - Rồi nó theo đám bạn bè cờ bạc mở xới năm ngoái bị công an bắt, nghe đâu phải ở tù những mấy năm… Bà cụ khóc.
Tôi lặng người đi, hoá ra là vậy. Cô tṛ nhỏ của tôi lúc nào cũng ưu tư, ngồi trong lớp học mà đầu óc cứ để đi đâu, tôi thấy hơi hối hận v́ đôi lúc trách mắng em. Bất giác, h́nh ảnh hoa xương rồng lại hiện ra trước mắt tôi, cánh hoa đẹp đẽ tươi tắn đang bị vây trùm bởi lớp đất đá khô cằn cùng những tay gai tua tủa…
- Hoàn cảnh đă như vậy rồi, ḿnh phải cố gắng lên em nhé, đừng chán nản mà ảnh hưởng tới việc học – Tôi động viên em.
- Nhưng thầy ơi, em lấy đâu ra tiền để học tiếp hả thầy? Bố em đi trại đă hơn một năm rồi, mà nhà em chưa có ai đi thăm nuôi chỉ v́ không có tiền. Sau này c̣n có ai tin em khi họ biết em là con gái của một người tù.- Huệ khóc nấc bên tôi
- Đừng buồn em, đừng thất vọng như thế, thầy tin rằng nếu em có nghị lực vượt qua th́ nhất định ngày mai sẽ tươi sáng.
Kết thúc năm học, Huệ phải thi lại môn Toán, tôi an ủi động viên em tiếp tục học v́ đă rất nhiều lần em nói với tôi rằng, em sẽ nghỉ học để đi làm phụ giúp bà và mẹ . Tôi gặp riêng giáo viên Toán đề nghị giúp đỡ, nhưng ông này từ chối thẳng thừng, và c̣n bảo tôi lũ học sinh bây giờ lười học lắm, đứa nào lười th́ cho chết, thầy đừng có mà bênh vực, chúng nó hư ra đấy. Tuy vậy, bằng sự động viên giúp đỡ của tôi và sự cố gắng của ḿnh, em cũng vượt qua kỳ thi lại và được lên lớp. Đầu năm học, tôi có nghe loáng thoáng rằng em có quan hệ yêu đương ǵ đó với một cậu học trên một khoá, chưa kịp t́m hiểu th́ tôi xin chuyển được công tác về miền xuôi, thấm thoát đă được mười mấy năm, từ đó không c̣n tin tức ǵ của em nữa…
Và hôm nay bất ngờ tôi gặp lại em. Tôi không thể ngờ được một cô bé xinh xắn có đôi mắt rất hiền dịu ngày xưa bây giờ lại khác đi nhiều thế.
Vẫn giọng xúc động, Huệ nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi lại tôi câu hỏi lúc trước:
- Thầy vẫn nhớ anh Ba chứ, hồi đầu năm lớp 11 hai đứa chúng em yêu nhau thầy ạ, tuổi trẻ bồng bột, khi biết ḿnh có mang th́ cả hai đều không thể tiếp tục học được nữa, gia đ́nh hai bên cho chúng em cưới chui. Vợ chồng trẻ con, chả biết làm ǵ để nuôi nhau…
Tôi lần trong trí nhớ và h́nh dung lại, đúng rồi trong lớp 12c ấy, có một cậu học sinh cao to nhưng nghịch như quỷ sứ, nước da bánh mật với khuôn mặt lúc nào cũng gườm gườm nom rất khó gần. Lại c̣n học dốt nữa, ấy vậy mà suốt mười mấy năm học, cậu ta không đúp năm nào. Có lần cậu ta mang bài kiểm tra bị điểm kém vào pḥng tôi thắc mắc, sau khi nghe tôi chỉ cho những chỗ sai, cậu ta tự làu bàu một ḿnh, mặt xịu xuống nom rất buồn cười. Lại có một lần khi nộp bài kiểm tra, cậu ta ghi vào chỗ họ tên là Toshiba, lúc trả bài cho lớp, tôi cố t́nh không trả bài có tên ấy, khiến cậu ta thắc mắc:
- Thưa thầy, em không có bài ạ
- Em tên ǵ ?
- Dạ, Tô Văn Ba ạ - cậu ta trả lời ngay.
- Tôi không thấy có bài nào mang tên em cả, chỉ có bài đề tên Toshiba thôi.
Cả lớp cười ầm, tôi nghiêm nét mặt :
- Lần sau em phải nghiêm túc nhé, đừng để xảy ra việc tương tự như thế này nghe chưa?
Hoá ra là cái cậu Ba này đây, tôi à lên một tiếng rồi hỏi em:
- Thế sinh con rồi các em làm ǵ để nuôi nhau?
- Thoạt đầu hắn cũng tỏ ra quan tâm, lo lắng cho vợ con - Đột nhiên Huệ đổi cách xưng hô - Hắn theo mẹ em xuống Hà Nội làm cửu vạn thầy ạ, mấy tháng đầu cũng gửi tiền về mua sữa cho con, rồi thưa dần. Một hôm nghe mấy người cùng làm chỗ mẹ em về kể rằng, hắn cầm đầu một đám giang hồ chuyên bảo kê các ṣng bạc, và h́nh như c̣n nghiện cả ma tuư nữa. Em chết điếng người, một ḿnh ôm con xuống t́m hắn, loay hoay t́m đường măi rồi cũng gặp, nhưng hắn lạnh lùng bảo:
- Mày ôm con về đi, ở đây đă có người khác chăm tao rồi, lần sau đừng có xuống đây t́m tao nữa.
Nh́n cái mặt bặm trợn và cái đầu cạo trọc hếu của hắn, em thấy rùng ḿnh, không hiểu v́ sao em lại có thể yêu và lấy một con người như hắn làm chồng. Hắn vứt cho mẹ con em một nắm tiền rồi sai lũ đàn em của hắn đưa em ra bến xe về nhà.
- Em xin lỗi, thầy cho em châm điếu thuốc, em quen rồi không bỏ được - nói rồi Huệ bật tách một tiếng, chiếc bật lửa x́-bô của Mỹ phát lửa, điếu thuốc lên khói rất thành thạo. Có lẽ Huệ hút đă lâu, đôi môi thâm và hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá. Tôi cố giấu cảm giác khó chịu bằng cách nhấm một ngụm cà phê. Rít một hơi thuốc dài cô lại tiếp tục kể:
- Ôm con về đến nhà th́ bà nội em đă mất được mấy tiếng, lúc đó em như phát điên, đứa con khóc ngặt trên tay. Chặng đường đời đầu tiên của em đau khổ và vất vả như thế đấy. Chôn cất bà em xong, em cũng xuống thành phố làm cùng với mẹ em, nhưng con gái em ốm quá – bởi cháu sinh thiếu tháng mà em lại ít sữa, nên chỉ ít bữa sau em phải quay về quê, bới đất lật cỏ sống qua ngày. Khi con bé hơn một tuổi th́ hắn thân tàn ma dại ở đâu ṃ về, hắn tỏ ra ân hận và bảo với em rằng đă xin được cho em một chỗ làm rất ổn định mà lương cao, hắn giục em tới chỗ đó làm việc ngay không người ta nhận người khác mất. Một lần nữa em lại mủi ḷng tin hắn, cũng v́ em không muốn con em sinh ra mà không có cha, hơn nữa hắn nói sẽ theo mẹ con em đến cùng làm ở chỗ đó, nên em yên tâm thu xếp đi theo hắn.
Xe ô tô đi mất một ngày đường, mệt mỏi, say xe, mẹ con em như lả đi. Đến chiều tối xe đến một khu vắng vẻ toàn đồi núi, cả ba xuống xe và vào một căn nhà bên vệ đường, hắn bảo vào đây nghỉ tạm, sáng mai th́ đến chỗ làm.
Gần sáng, em thấy xung quanh xóc mạnh, tỉnh dậy, phát hiện ra ḿnh nằm trên chiếc ô tô có mui bịt kín, con bé vẫn ôm chặt lấy mẹ, em hốt hoảng kêu lên. Tự đằng trước một bà trạc tứ tuần, mặt toàn phấn ngoái lại ra hiệu cho em im lặng, rồi bảo lái xe dừng lại. Bà ta xuống chỗ em, mặt lạnh tanh và nói cho em biết rằng chồng em đă bán mẹ con em cho bà ta rồi. Bây giờ ngoan ngoăn theo bà ta, nếu chống cự kêu la sẽ bị đẩy xuống rừng cho cọp ăn thịt. Em đau đớn uất ức, tủi nhục ê chề, cả sợ hăi nữa, ôm con vào ḷng mà không c̣n giọt nước mắt nào để khóc.
Xe đi mất mấy ngày đường th́ tới một trang trại. Một lăo béo, mắt hiêng hiếc, tay cầm chiếc gậy kiểu ba toong cứ cúi sát xuống mặt em nh́n măi. Một lúc lăo mới gật đầu nói:
- Hảo hảo, hấn hảo. Ngộ xỉ hoan, xỉ hoan (Đẹp đẹp, rất đẹp, tao thích)
Mụ mặt toàn phấn nói với em:
- Từ bây giờ cô ở đây, Ông Zhen là chồng mới của cô, nh́n cô ông ta rất bằng ḷng. Đừng bao giờ có ư nghĩ bỏ trốn nhé, mất mạng đấy.
Lúc đó em nghĩ thôi chả c̣n ǵ để mất, miễn làm sao có chỗ trú chân cho mẹ con em là được. Trang trại của lăo Zhen rất rộng, có rất nhiều người làm. Lăo ấy có lẽ hơn cả tuổi bố em, Dáng bệ vệ, nh́n cái mặt lăo em lại h́nh dung tới tên quan huyện trong truyện của Nguyễn Công Hoan, đôi má chảy xuống, phị ra làm con mắt đă hẹp lại càng ti hí hơn. Được cái lăo cũng chiều, không bắt em làm lụng ǵ mà c̣n cho ăn uống rất tử tế, lăo c̣n t́m người dạy tiếng bản địa cho em.
Thành thử em lại béo tốt ra, cơ thể được tiếp sức và hoàn thiện hết những ǵ của tuổi dậy th́ đời con gái. Năm sau em sinh cho lăo một bé trai kháu khỉnh, lăo yêu con lắm. Nhờ vậy mà cuộc sống của em không phải lo toan vất vả, đứa con của em ốm đau đều có thuốc thang. Nhưng em nhớ nhà, nhớ mẹ đêm ngày da diết khôn nguôi. Ở giữa đất khách quê người, ngôn ngữ bất đồng, em thậm chí c̣n không biết ḿnh ở đâu, nên dù có muốn trốn chạy cũng không biết đường mà trốn.
Thấy tôi chăm chú nghe, Huệ nói:
- Chắc thầy ngạc nhiên lắm nhỉ, cũng bởi số phận em nó thế, biết làm sao. Khi thằng cu Zheng con của em với lăo ấy tṛn sáu tuổi th́ bất hạnh lại đổ xuống đầu em. Năm ấy có trận động đất kinh hoàng san phẳng cả một vùng. Hôm trước xảy ra thảm hoạ, em cùng mấy người quản gia theo xe ra thị trấn bán nông sản - Từ trang trại ra thị trấn khá xa, phải đi gần ngày đường, lúc trở về th́ cảnh vật tan hoang, đổ nát. Phải mất hai ngày người ta mới đào thấy thi thể của chồng và hai đứa con của em. Em như kẻ mất hồn, không c̣n thiết sống nữa, một lần nữa mất chồng, mất con, mất tất cả…Giọng Huệ lạc đi, cô nói như khóc.
- Rồi em sống ra sao? Tôi hỏi.
- Trong lúc đau đớn, em gặp một chị người Việt Nam cũng cùng cảnh ngộ như em, qua chị ấy, em mới biết ḿnh đang ở tỉnh Vân Nam, cách thành phố Côn Minh sáu trăm cây. Hai người t́m mọi cách để về nước, nhưng có ngờ đâu khi về gần đến biên giới Hà Khẩu chúng em lại bị lừa vào nhà thổ. Em phải chịu kiếp sống gái làng chơi, nhục nhă, làm giàu cho bọn chủ động mà không được ǵ, lại c̣n bị đánh đập tàn nhẫn, đối xử rất thô bạo. Mấy lần toan quyên sinh nhưng bọn đầu gấu bảo kê phát hiện được, chúng tra tấn dă man lắm.
Bị đánh đau đến mức không dám nghĩ tới cái chết chứ chưa nói tới việc bỏ trốn. Thầy biết không, chỉ cách quê hương có một con sông mà không có cách nào trở về được. Hơn bảy năm trời, Huệ phải sống một cuộc sống nhơ nhuốc và đau đớn như thế đấy thầy ạ. Rồi cũng có một ngày, cảnh sát tới, họ đưa chúng em vào trại tập trung, xét hỏi, sàng lọc. Cuối cùng th́ em cũng được trở về nước sau bao nhiêu năm ly biệt…
Huệ ngừng kể, nh́n tôi, khóe mắt vẫn c̣n ngân ngấn nước.
- Thế mà đă gần hai mươi năm rồi nhỉ, thời gian trôi nhanh thật - tôi thở dài.
- Vâng, chính xác là mười sáu năm kể từ ngày thầy ra đi - Huệ nói thêm.
Sau buổi gặp lại bất ngờ ấy, tôi trở về trường với bề bộn công việc. Bẵng đi một thời gian lâu lâu, tôi quên mất lời hứa là sẽ về thăm quê em, thăm ngôi trường cũ đă một thời gắn bó. Và tôi cũng vô tâm, không viết thư hay gọi điện cho em, nên chẳng có tin tức ǵ về Huệ cả, không rơ em sống thế nào.
Dù vậy, tự trong sâu thẳm, tôi vẫn ẩn chứa bao nỗi niềm, muốn về ngôi trường cũ, t́m lại những kỷ niệm xưa. Không biết cơ duyên hay chỉ là sự trùng hợp thú vị, hè vừa rồi, thật may mắn, tôi được chọn vào danh sách những cá nhân có thành tích xuất sắc trong đợt thi đua của ngành, được cử đi học tập giao lưu với cụm các trường THPT phía Bắc. Trái đất tṛn, tôi không ngờ địa điểm giao lưu lại ngay trường cấp ba Nguyễn Du B, nơi tôi công tác ngày xưa. Tranh thủ giờ nghỉ, tôi t́m đến thăm em.
Quán cắt tóc gội đầu của Huệ ở ngay ngă ba thị trấn, nằm trên khu đất chừng hơn trăm mét vuông. Mảnh đất này, mẹ cô đă mua khi biết tin con gái trở về, lúc c̣n chưa sốt đất. Bây giờ nghe nói nó đă gấp hàng chục lần so với giá ban đầu. Từ đây vào trường cấp ba chỉ năm sáu trăm mét. Sau ngày về nước, Huệ dành dụm ít tiền xuống Hà Nội học nghề và mở quán, mẹ cô cũng gần sáu mươi tuổi, bà chuyển ra ở hẳn với cô để tiện quán xuyến công việc. Huệ nài măi bố ra sống cùng với ḿnh và mẹ nhưng ông không nghe. Ông thích sống một ḿnh trên mảnh vườn có căn nhà cũ, bây giờ đă xây thành ba gian nhà ngói trần hiên xinh xắn. Không hiểu sao, ngày xưa học văn hoá th́ tàng tàng, bây giờ làm nghề, Huệ giỏi lắm. Quán của cô lúc nào cũng đông khách, Huệ phải mướn thêm thợ phụ việc. Nh́n Huệ ra dáng bà chủ, thoăn thoắt, đưa từng nhát kéo chính xác, tôi khen:
- Em thật khéo tay Huệ ạ .
- Có ǵ đâu thầy, làm riết th́ cũng quen thôi mà – Huệ ngượng, đôi má bỗng chốc ửng lên chút xíu.
Tôi thấy Huệ khác hẳn đi so với hôm gặp em ở quán cà phê, lúc Huệ đang c̣n học nghề ngoài Hà Nội. Bây giờ em lại đẹp, mái tóc dài trở lại, không c̣n loăn quăn và nhuộm vàng như trước nữa, khuôn mặt đầy đặn rất cân xứng với đôi mắt đen huyền của tuổi học tṛ ngày xưa. Huệ bỏ hút thuốc nên đôi môi đă hồng hào tự nhiên. Đi bên em dọc băi sông, tôi cảm tưởng như ḿnh trẻ lại. Gió mát quá, bên kia sông làng chài vắng lặng, chiếc cầu bê tông đă thay thế cho những chuyến đ̣, thỉnh thoảng một vài tiếng động cơ xe máy vụt qua. Tôi hỏi Huệ :
- Từ lúc em về nước, có tin tức ǵ về cậu Ba không?
- Sau hôm gặp thầy ở Hà Nội, em về mở quán một thời gian th́ mới biết hắn bị bắt v́ tội buôn bán ma tuư, rồi lại mắc bệnh ết. Hắn chết trong tù sau ngày lừa bán mẹ con em được mấy năm thầy ạ. Bây giờ em về, bên họ hàng nhà hắn lại đến đ̣i con, đ̣i cháu, thầy xem có tức không?
- Thôi em ạ, chuyện đă qua rồi, chết là hết. Hăy sống làm sao cho thanh thản, ông trời có mắt mà.
- Vâng, em chả nghĩ ǵ, Tuy long đong khốn khổ nhưng vẫn may mắn v́ cuối cùng, em cũng được về làm ăn trên chính quê hương của ḿnh, đó là điều em khát khao nhất. Có đi xa mới biết quê hương là máu thịt như thế nào. Dù nghèo vẫn tốt thầy ạ. Thế thầy bao giờ xuôi Hà Nội?
Tôi không trả lời mà chỉ tay về phía g̣ đá ong gần mép nước, nơi có mấy cụm xương rồng nở những bông hoa màu hồng nhạt. Tôi bảo Huệ:
- Hoa xương rồng ḱa.
Huệ chạy lại, nàng ngắt một bông đưa cho tôi và bảo:
- Thầy ơi, hoa này nở muộn đấy.
Tôi đón lấy và như nói một ḿnh:
- Hoa xương rồng nở muộn em ạ, nở muộn mà vẫn đẹp em nhỉ?
Tôi trở lại Hà Nội sau chuyến công tác dài ngày, ḷng ngập tràn một cảm xúc khó tả. Cuộc sống thật éo le, ngang dọc nhưng không kém phần kỳ diệu.
Tôi hỏi Nam, bạn thân của tôi:
- Cậu đă thấy hoa xương rồng lần nào chưa?
Nam có vẻ ngạc nhiên, v́ chưa bao giờ nghe tôi hỏi lạ như vậy. Tôi liền kể chuyện đời Huệ, nghe xong hắn thú vị kêu lên:
- Thôi ông tướng ạ, già kén kẹn hom, bây giờ t́m cách tiếp cận nàng ấy đi, gần bốn chục tuổi đầu rồi c̣n ǵ? Không khẩn trương nên th́ hâm nặng đấy.
- Cậu thật vớ vẩn – Tôi hơi bực.
Đột nhiên nhớ ra điều ǵ, tôi liền mở cặp, lấy ra quyển giáo án. Kẹp giữa cuốn vở là bông hoa xương rồng vẫn c̣n phơn phớt màu hồng nhạt, đâu đó thấp thoáng gương mặt hiền dịu với đôi mắt đen huyền nh́n tôi âu yếm, tŕu mến.

VietBF@sưu tập

troopy
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Release: 05-15-2023
Reputation: 24792


Profile:
Join Date: Oct 2014
Posts: 71,955
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	33.jpg
Views:	0
Size:	38.0 KB
ID:	2218967  
troopy_is_offline
Thanks: 73
Thanked 5,486 Times in 4,754 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 24 Post(s)
Rep Power: 82 troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7
troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7troopy Reputation Uy Tín Level 7
Reply

User Tag List


Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 10:25.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.11458 seconds with 15 queries