Ông Hồ từng vô cùng ngạo mạn, vô lễ với Đức Thánh Trần Hưng Đạo Đại Vương khi viết bài thơ, trong đó có câu: „Bác đưa một nước qua nô lệ – Tôi dắt năm châu đến đại đồng“.
Ông ta chỉ là một con cờ của khối cộng sản quốc tế, đứng đầu là Liên Sô. Tư cách ǵ mà „dẫn năm châu đến đại đồng“?
Trước năm 1975 (và măi đến tận bây giờ) chế độ cộng sản miền Bắc luôn gọi thể chế tự do VNCH là tay sai của Mỹ, rằng miền Nam không có độc lập. C̣n miền Bắc th́ sao?
Điều mỉa mai, khôi hài là ngay khi c̣n sống, ông Hồ đă để miền Bắc lệ thuộc hầu như hoàn toàn vào Trung cộng, Đông Âu và Liên Sô. Miền Bắc lúc đó nghèo đói không kém Bắc Hàn bây giờ.
Chưa tự túc lương thực được th́ mọi nhu cầu cho chiến tranh „chống Mỹ Ngụy“ đều đến từ khối cộng sản quốc tế. Ngày nay, đệ tử của ông đă đưa cả nước vào ṿng lệ thuộc TQ, đến nỗi, TQ ra mặt tự nhận hơn 90% biển Đông là của chúng mà Hà Nội chẳng dám hó hé hoặc kiện TQ ra ṭa án quốc tế như Philippines đă làm.
Và cái „đại đồng“ ngông cuồng kia là một chuỗi mấy thập niên đi ra thế giới để xin viện trợ. Đi đâu xin đó, gặp ai cũng xin mà không biết nhục. Đến giờ, tự cho là đất nước phát triển nhưng VC vẫn thường xuyên đi xin viện trợ.
Tiền giấy thời Việt Nam Cộng Ḥa chưa bao giờ in h́nh Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm hay TT Nguyễn Văn Thiệu.
Theo Nguyễn Phan
Nếu là người hiểu biết( hầu hết trong độ tuổi từ 1930 đến nay), ai cũng biết sách “ấu học ngũ ngôn thi” (Thơ 5 chữ cho trẻ em) có một bài viết với nội dung như sau:
"Tạc sơn thông đại hải
Luyện thạch bổ thanh thiên
Thế thường vô nhân sự
Nhân tâm tự bất kiên".
Dịch sang tiếng Việt là:
"Đục núi thông ra biển
Đội đá, vá trời xanh
Trên đời không việc khó
Chỉ sợ ḷng không kiên."
Nhờ thông minh vốn sẵn tính ... ḿnh, Hồ Chí Minh đổi thành :
Không có việc ǵ khó,
Chỉ sợ ḷng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên.
Từ đó các cơ quan đoàn thể của nhà nước Việt Nam dân chủ cộng ḥa đều ghi chú rơ ràng là thơ của Hồ Chí Minh khuyên thanh niên Việt Nam trong một lần đến thăm một đơn vị thanh niên xung phong năm 1953.
Theo thời gian và năm tháng gắn với các hoạt động văn hóa, kinh tế chính trị của Việt Nam trong điều kiện xă hội ngày càng bị xuống cấp trầm trọng, cả một loạt bài thơ mang nặng tính thời sự ...chào đời
Cụ thể qua việc phóng viên Nguyễn Kiều Trinh hai lần ăn cắp, bị nước chủ nhà phát hiện phải làm giả giấy chứng nhận tâm thần mà về nước vẫn giữ chức trưởng ban văn hóa, chuyên tuyên truyền văn hóa , văn minh trên đài truyền h́nh quan trọng của nước nhà, tác giả vô danh viết:
Không có việc ǵ khó
Chỉ sợ ḿnh không ĺ
Đạo, chôm chi cũng rứa
Mặt dầy có ngại chi”(!)
Bốn câu này c̣n hàm ư tố cáo hàng ngh́n quan chức Việt Nam sài bằng giả ( thậm chí có người c̣n giữ chức hiệu trưởng trường đại học ngoại ngữ mà thực sự ngại...nghĩ, v́ tiếng anh bẻ đôi không biết) rồi tiến sĩ, thạc sĩ giảng dạy trong các trường đại học cao đẳng mà tŕnh độ không bằng học sinh lớp 9 v.v tất cả đều trở thành đối tượng phản ánh của bài thơ nóng hổi tính thời sự này.
Qua mỗi lần đại hội đảng, tuy dân bầu nhưng đảng cử, biết bao nhiêu thành phần bất hảo, từ Nguyễn Tấn Dũng, Phạm Minh Chính, Nguyễn Đức Chung, Chu Ngọc Anh v,v nhờ tiền mà “ghế cao ngồi tót sỗ sàng” cũng được người dân nhại thơ chế giễu:
Không có việc ǵ khó
Chỉ sợ tiền không nhiều
Từ không muốn thành có
Cứ nhét đầy phong bao
Biết bao nhiêu sự việc đau ḷng xảy ra, từ nghiện hút, gái gú, bạo hành, ấu dâm , đâm xe chết người v.v, chỉ cần “ nhờ có bác đưa đường, chỉ lối” là nén bạc đâm toạc tờ giấy, mặc gia đ́nh nạn nhân kêu khóc, đồng đội tiếc thương, bạn bè phẫn uất, vụ án măi ch́m trong quên lăng... Thông qua hàng triệu vụ việc có thật vẫn ngang nhiên tồn tại hàng ngày, người dân mượn thơ bác, đúc kết:
Không có việc ǵ khó
Chỉ sợ ḿnh không liều
Giết người và trộm cắp
Cứ có tiền là ...tiêu
Đi lên thanh niên
Làm theo lời bác
Không có việc ǵ khó
Chỉ sợ ḿnh không ĺ
Đạo, đảng đoàn, công lư
Cứ lấy tiền mà phang (!)
“Nước Việt Nam đời đời vĩnh hằng
Có Ngọc Phật – Chí Minh – Ái Quốc” - (Trích đoạn kinh cầu, 2010)
Quá tŕnh toàn cầu hóa tại Việt Nam khiến các tôn giáo lớn như Phật giáo và Thiên Chúa giáo cùng những ngày lễ trọng đại của ḿnh lấn át sự phát triển lặng thầm phía sau của các tôn giáo bản địa. Tuy nhiên, bỏ quên chúng sẽ thật sai lầm.
Ở một mặt nào đó, các tôn giáo nội địa là nơi phản ánh chính xác nhất và rơ ràng nhất động lực của niềm tin tín ngưỡng trong quần chúng nhân dân, cùng với đó là nội hàm của sự phát triển trong các mối quan hệ xă hội.
Đạo Phật Ngọc Hồ Chí Minh (Way of Ho Chi Minh Jade Buddha – tạm gọi là Đạo Hồ Chí Minh kể từ đây) là một trong số những ví dụ rất điển h́nh để t́m hiểu nguồn lực của đời sống tín ngưỡng của một phần đáng kể người dân Việt Nam. Cho đến nay vẫn chưa có một nghiên cứu chính thức, hay thậm chí là sản phẩm báo chí chính thống nào hoàn chỉnh về tôn giáo có tên gọi kỳ lạ này.
Trong khuôn khổ phát triển của chương tŕnh nghiên cứu “Những khung trời của Tự do Tôn giáo: Điều chỉnh Tôn giáo trong đa dạng xă hội (Boundaries of Religious Freedom: Regulating Religion in Diverse Societies), Tiến sĩ Hoàng Văn Chung cho chúng ta một cái nh́n rơ ràng hơn và sâu sắc hơn về sự phát triển của Đạo Hồ Chí Minh với Chương 4 của quyển “New Religions and State’s Response To Religious Diversification in Contemporary Vietnam”, do nhà xuất bản Springer ấn hành.
TS. Hoàng Văn Chung hiện là Trưởng pḥng Nghiên cứu Lư luận và Chính sách Tôn giáo của Viện Nghiên cứu Tôn giáo, thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Xă hội Việt Nam, một cơ quan thuộc chính phủ. Ông lấy bằng tiến sĩ xă hội học từ Đại học La Trobe (Úc) năm 2014, và từng là học giả của Viện ISEAS-Yusof Ishak (Singapore).
Một điểm cần lưu ư là dù được xuất bản vào năm 2017, các dữ liệu đi kèm trong phần nghiên cứu Đạo Hồ Chí Minh dừng lại ở khoảng năm 2011 – 2012. V́ vậy, có độ vênh nhất định về những thông tin mà tác giả cung cấp với thực trạng của tôn giáo này trong hiện tại.
Đạo Hồ Chí Minh h́nh thành như thế nào?
Theo nghiên cứu, Madam Xoan sáng lập nên Đạo Ngọc Phật Hồ Chí Minh tại Đền Ḥa B́nh (nay đă được nâng cấp thành Điện Ḥa B́nh) vào ngày 1 tháng 1 năm 2001.
Madam Xoan (sinh năm 1948) trải qua một tuổi thơ khốn khó tại Nam Định. Bà mất mẹ từ nhỏ, phải sống với bố và mẹ kế, 15 tuổi đă phải đi làm công nhân. Bà c̣n nhiều lần tự tử không thành. Năm 19 tuổi, bà kết hôn với một người làm công chứng và có bốn mặt con.
Mọi việc thay đổi kể từ khi bà bị bệnh nặng ở độ tuổi gần 30. Thông tin cho thấy bà Xoan bất tỉnh, đau đớn tột độ ở một ngón tay đến mức phải cắt bỏ hoàn toàn. Trong khi đó, các bác sĩ không thể t́m thấy lư do hay xác định bệnh lư từ đâu mà ra. Trong một hôm đang chờ được chẩn đoán và chữa bệnh tại Hà Nội, bà nghe một giọng nói lạ bảo rằng bà không phải bị bệnh, mà đó chỉ là một bài kiểm tra để xem bà có đủ năng lực hầu việc thánh hay không. Giọng nói này cũng khẳng định bà Xoan có tuệ căn (spirit root).
Từ đó, bà bỏ hẳn công việc nhà máy và trở thành một tiểu thương nhỏ mua bán vàng mă, giấy tiền cúng. Trong suốt 5 năm liên tiếp sau đó, bà Xoan tiếp tục được giọng nói này chỉ dẫn nên đời sống kinh tế có khá lên. Đến khi “nghe rơ” và hoàn toàn có thể giao tiếp được với giọng nói đó, bà bỏ hẳn công việc tiểu thương để bắt đầu quá tŕnh học phép thánh của ḿnh.
Năm 1989, bà Xoan nghe giọng nói chỉ dạy rằng bà là người đầu tiên được Ṭa Thiên chọn để hoàn thành sứ mệnh được giao.
Từ chính khách đến thần thánh
Từ thập niên 2000, câu chuyện về những cá nhân thành công vang dội và trở nên giàu có bằng cách nương nhờ vào sự giúp đỡ của Ngọc Phật Hồ Chí Minh được Đoàn Đồng thiên Ḥa B́nh (Peace Society of Heavenly Mediums – tổ chức tôn giáo đứng đầu Đạo Hồ Chí Minh) truyền tụng giữa các giáo dân của ḿnh.
Một doanh nhân làm việc trong lĩnh vực xây dựng trở nên rất giàu có v́ vâng mệnh của “Bác Hồ”. Để bày tỏ ḷng thành của ḿnh, ông tặng cho Đền Ḥa B́nh 200 triệu đồng, một tài sản rất lớn tại thời điểm này, để nâng cấp và cải tạo nơi thờ cúng.
H́nh tượng Hồ Chí Minh đă đi một quăng đường xa, từ một chính trị gia gần dân, giản dị, có năng lực đến một vị thần có khả năng can thiệp và kiểm soát đời sống, sự hạnh phúc và thành công của những con người c̣n tồn tại ở cơi trần.
Điều ǵ đă xảy ra?
Việc thần thánh hóa vị Chủ tịch Hồ Chí Minh (the deification of Ho Chi Minh) rơ ràng không bắt đầu với thường dân Việt Nam. Ai cũng có thể nhận ra điều đó.
Nghiên cứu của Hoàng Văn Chung chỉ ra rằng rất nhiều nghiên cứu khác đă ghi nhận rơ cái chết của ông Hồ Chí Minh cho phép Đảng Cộng sản Việt Nam đưa ra các chiến dịch tuyên truyền của riêng họ. Nhà nước can thiệp sâu vào việc chỉ đạo hoặc khuyến khích việc tưởng nhớ, từ đó biến thành nghi lễ thờ cúng vị chủ tịch đă khuất.
Họ chỉ ra Đảng Cộng sản Việt Nam có mục tiêu xây dựng hiện tượng sùng bái cá nhân (personal cult) dành cho ông Hồ Chí Minh rất rơ ràng. Từ hành vi quảng bá những phẩm chất đạo đức thánh thần của Hồ Chí Minh, đến việc dựng nên những thần thoại về ông, từ đó biến nó thành chính sử.
Tuy nhiên, điểm thú vị nhất mà Tiến sĩ Hoàng Văn Chung đồng ư với các tác giả trước đó là Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ kỳ vọng giới hạn hiện tượng sùng bái cá nhân này trong mô h́nh tín ngưỡng “thờ ông bà” (ancestor worship), từ đó kết nối lịch sử của phong trào dân tộc dân chủ, phong trào cộng sản Việt Nam trong quá khứ với sự thành công của quốc dân trong tương lai. Trên cơ sở đó, Đảng Cộng sản Việt Nam, tập đoàn chính trị do ông Hồ thành lập, được gia tăng tính chính danh.
Đặc biệt, tác giả nhấn mạnh, mục tiêu của Đảng Cộng sản Việt Nam và quần chúng nhân dân trong việc thờ phụng Hồ Chí Minh là khác nhau.
Mô h́nh thờ phụng của Đảng Cộng sản Việt Nam dành cho Hồ Chí Minh được xem là ít có tính tôn giáo (less religious) và ít mê tín hơn (less superstitious). Do đó, ông khẳng định các tôn giáo liên quan đến vị lănh tụ chính trị này, như Đạo Phật Ngọc Hồ Chí Minh, là “hệ quả không mong muốn” của chính sách nhà nước. Nỗ lực của chính quyền đối với h́nh ảnh của Hồ Chí Minh, nếu so với kỳ vọng tín ngưỡng của người dân, do đó là không đồng nhất.
Bản thân người viết sẽ có khá nhiều câu hỏi dành cho tác giả khi ông ủng hộ lập luận này.
Chúng ta đang thấy một hiện tượng phổ biến là các cơ quan nhà nước thường xuyên cổ xúy cho việc thờ cúng ông Hồ, đặt tượng, ảnh Hồ Chí Minh tại rất nhiều các chùa chiền tại miền Bắc Việt Nam, dâng hương tưởng niệm Hồ Chí Minh trong các dịp lễ lớn của quốc gia, cùng rất nhiều các hoạt động khác… Cho rằng nhà nước không mong muốn, hoặc ít nhất là không nh́n thấy trước được sự h́nh thành một tôn giáo nào đó lấy Hồ Chí Minh làm giáo chủ, theo người viết, là không hợp lư. Đặc biệt, trong bối cảnh kinh tế Việt Nam vừa mở cửa và thói quen thực hành tôn giáo chỉ vừa mới h́nh thành lại từ thập niên 1990, việc khám phá, thử nghiệm tự nhiên của người dân đối với các h́nh thức tôn giáo mới và tín ngưỡng mới là vô cùng hiển nhiên.
Chim tươi Hồ Chí Minh
Chim nằm một ḿnh
Trong nhiều năm qua
Tại khu lăng mả
Mà chẳng nhúc nhích
Như loại chim khô
Con cháu nhà Hồ
Luôn tung hô nó
Như một thánh nhân
Sống măi trong ḷng
Sự nghiệp chúng ta
Thực tế nó là
Một thằng quỷ già
Hại đồng bào ta
Chết chẳng thành ma
Sống không có nhà
Vất vưởng trần gian
Như thằng ma đói
Hoa Mai Nguyen