Đối với trường hợp của Trung Quốc, cả Việt Nam và Ấn Độ đều có chung đường biên giới trên bộ với nước này. Nếu Trung Quốc cho rằng: Việt Nam và Ấn Độ là đồng minh của Hoa Kỳ, thì việc tấn công hai quốc gia này là tương đối dễ dàng vì có biên giới trên bộ.
Do đó, đối với Việt Nam và Ấn Độ, việc họ thể hiện lập trường rõ ràng để chọn bên là không khôn khéo. Họ sẽ không làm thế.
Ngoài ra, Việt Nam đã từng có chiến tranh với Mỹ. Cả hai ông chủ thuộc địa cũ của Việt Nam và Ấn Độ đều là các nước phương Tây, Pháp và Anh.
Nhìn từ thực tế lịch sử, họ sẽ khó tin tưởng các nước phương Tây. Do đó, cũng dễ hiểu nếu Việt Nam và Ấn Độ không liên minh rõ ràng với phía Mỹ như vậy.
Tuy nhiên, khi Mỹ và Nhật Bản kiểm tra mức độ hợp tác của Việt Nam và Ấn Độ, họ nhận ra hai nước này đã phát triển quan hệ với Mỹ và Nhật Bản với tốc độ rất nhanh.
Trong khi đó trên thực tế, hợp tác quân sự Việt Nam-Trung Quốc và Ấn Độ-Trung Quốc chưa phát triển tốt như vậy.
Trong tình hình như vậy, Trung Quốc cần chia sẻ nhiều nguồn lực quân sự hơn để chống lại Việt Nam và Ấn Độ.
Đó là lí do vì sao ngay cả khi Mỹ và Nhật Bản chưa nhận được thông điệp rõ ràng từ Việt Nam và Ấn Độ, Mỹ và Nhật Bản đã bắt đầu trông cậy vào Việt Nam và Ấn Độ.