Mấy ngày Sài G̣n nắng như ḷ luyện đan. Chạy nhông nhổng ngoài đường mà cánh tay cảm nhận được sự nóng rát. Tôi tấp vào hàng quần áo si (đồ đă qua sử dụng) t́m mua áo khoác. Tôi lựa ngay được cái áo màu xanh lá cây này. V́ đó giờ rất thích những màu sặc sỡ !
Chạy được một đoạn. Thấy một bà cụ đứng lóng ngóng bên đường, trên tay là bịch thuốc và cuốn sổ khám bệnh nhàu nát. Chịu không nổi ... ! Vậy tấp lại gần và xin chở bà về. Suốt đoạn đường, bà không nói ǵ ngoài câu "chú Grab ơi ... cuốc xe này bao nhiêu tiền ... tui sợ nhiều quá không đủ trả". Bà ơi !!! Nếu Ngoại cháu c̣n sống th́ giờ cũng đă ngấp nghé tuổi bà. Đoạn đường đúng là xa thật. Về đến nhà bà cũng tầm hơn chục cây. Vừa thả bà xuống, tôi nhét vội vào tay bà hơn ba trăm rồi tăng ga vọt mất. Qua kính chiếu hậu, tôi không thấy bà cụ xa lạ ấy nữa mà chỉ thấy Ngoại ḿnh đứng xiêu vẹo dưới trời đổ nắng !!!
Tối cùng ngày. Tranh thủ về sớm đặng rước thằng nhỏ (con tôi) đi học thêm ra. Xe chạy được một đoạn th́ cán phải cây đinh. Chúng tôi lầm lũi dắt bộ t́m chỗ vá. Cuối cùng cũng t́m được. Mà sao ... từ lúc đẩy xe vào tới lúc vá xong, anh thợ ảnh không nói câu nào. Tôi hỏi :
- Anh ơi ! Lỗ thủng vừa vá anh lấy bao nhiêu tiền ạ ?
Anh không nói, chỉ quay vào trong. Chừng quành ra th́ ảnh đă cầm trên tay lốc sữa Cô Gái Hà Lan. Ảnh nói với thằng nhỏ con tôi rằng :
- Con ơi ! Con phải ráng học. Ba con chạy Grab cả ngày ngoài đường ... cực lắm nghen con.
- ...
Đời có nhiều cái t́nh cờ. Khi chiếc áo khoác màu xanh lá vô t́nh bị hiểu lầm là áo Grab. Trong cùng một ngày tôi đă có được hai sự trải nghiệm đầy quư giá. Cuộc đời rất công bằng ! Khi cho đi sự chân thành th́ ḿnh sẽ nhận lại được những điều ấm áp ...
VietBF@sưu tập
|