Con ơi, có đứa nào ở đó không? lấy cho má ly nước. Má khát nước quá...
Tiếng má tôi gọi, má tôi bịnh nhiều năm, những ngày cuối đời mắt má không nh́n thấy ǵ, ông bà ngoại cũng lo cho má thuốc men nhiều, hồi đó nhà nghèo đâu có tiền cho má đi nhà thương, xóm nhà ngoại có ông bán thuốc dạo, ông bán từ làng trên xóm dưới. Được một cái là ai bịnh hoạn ốm đau mua thuốc ǵ ông cũng bán, có tiền th́ mua, không có tiền th́ ông bán chịu rồi ghi sổ, đến mùa lúa th́ bán trả cho ông. Nhà ngoại tôi có riêng một cuốn sổ ghi nợ tiền thuốc của má. Không biết má bịnh ǵ mà má hay nói nhảm, có nhiều người già trong xóm nói với ngoại là "con Cúc nó trúng tà". Ông ngoại nghe đâu trên chợ Tân Châu có ông thầy ba pháp sư chuyên trị ma tà và vong nhập. Thế là ông đưa má đi. Tôi đi theo để phụ giúp má khi cần.
Ông thầy ba trải chiếc chiếu bông giữa nhà, ông bắt má tôi ngồi xếp bằng chính giữa chiếc chiếu. Tôi lúc nầy 13 tuổi, tôi quan sát xung quanh thấy ông thờ toàn là mấy ông mặt mày đỏ au, râu ria nhiều, tay cầm thương trượng.Tôi chợt rừng ḿnh. Ông ba bước lại lấy cái khăn đỏ trùm lên đầu má tôi, ông đốt một bó nhang rồi nhảy loạn xạ la hét um sùm. Má tôi ngồi yên không động tĩnh ǵ, rồi ông lấy bó "hom dâu" đánh vào người má tôi, tôi thấy má tôi co rúm người lại. Tôi chạy đến hất bó roi dâu và ôm má tôi, rồi ngăn ko cho ông đánh má. Tôi la to "ông ba đừng đánh má con nữa, má con đau lắm".Tôi lôi má đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của ông ngoại tôi.
Qua mấy ngày sau má tôi bịnh nặng thêm. Buổi sáng má nói : " Con ơi, bộ trời chưa sáng hả, mắt má tối hù vây?". Tôi im lặng và cố gắng không khóc, tôi nói " Dạ, trời chưa sáng má ơi, má ngồi đây con đi nấu cháo cho má ". Tôi ra sau hè ngồi khóc, tôi biết mắt má đă mờ dần, có thể má sẽ mù ḷa vĩnh viễn. Khóc xong tôi đưa tay quẹt ḍng nước mắt đang chảy và nói "má ơi cháo có rồi nè, má ăn đi cho nóng".Tôi đút cho má từng muỗng cháo. Má nói "mấy đám cải ngọt có bông chưa con, cho má ra nh́n chút. Má thích màu vàng bông cải lắm". Nghe xong tôi nuốt ực cực nghẹn xuống cổ ḿnh, nước mắt sắp trào ra. Tôi nói " má ơi cải chưa có bông, có bông con dẫn má ra coi liền !".
Đó là những lời tôi nói dối má sau cùng chứ tháng 3 là cải ra bông. Má nói " con giấu má phải không ? Con sợ má buồn v́ má không c̣n thấy đường chứ ǵ?". Tôi lặng người rồi ôm má khóc. Đó là mùa bông cải sau cùng má tôi không c̣n nh́n thấy. Mấy tháng sau th́ má bỏ chị em tôi mà đi. Má về trời rồi, đời má sẽ không c̣n đau khổ nữa. Tôi hứa sẽ sống tốt, bảo vệ em cho má vui nơi thiêng đàng.
VietBF@sưu tập
|