Sau khi biết dự định của bố vợ, tôi hoài nghi liệu tôi có phải người thừa trong gia đ́nh này?
Tôi, một người đàn ông được hàng xóm khen ngợi là "con rể mẫu mực", vô t́nh nh́n thấy được kế hoạch cuối đời của bố vợ vào một đêm khuya. Lúc đó, tôi như bị sét đánh. Tức giận và thất vọng đan xen, một nỗi cay đắng khó tả dâng lên trong ḷng.
Tôi tên là Lư Cường, hiện đang sống tại Hồ Bắc, Trung Quốc. Tôi đă kết hôn với vợ ḿnh được hơn 20 năm. Trong những năm qua, tôi đă nỗ lực hết ḿnh để đóng vai một người chồng tốt, người cha tốt, người con rể tốt. Đặc biệt tôi đối xử với bố mẹ vợ như cha mẹ ruột của ḿnh. Ông bà ngoại cũng khá hài ḷng và thường khen tôi là người con rể tốt trước mặt người thân, bạn bè.
Tuy nhiên, gia đ́nh tưởng chừng như ḥa thuận và hạnh phúc này lại ẩn chứa một bí mật bất ngờ. Đó là một đêm tôi chỉ nhà muộn do làm thêm giờ. Khi tôi đến nhà th́ vợ con đă đi ngủ. Tôi lặng lẽ bước vào pḥng ngủ, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi. Lúc này, tôi t́nh cờ nghe thấy bố vợ đang nói chuyện với ai đó ở pḥng bên cạnh.
V́ ṭ ṃ, tôi lặng lẽ bước tới cửa và áp tai vào cửa để nghe lén. Mặc dù giọng của bố chồng rất thấp nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy một số ư. Ông đang nói chuyện với một người lạ về kế hoạch cho phần đời c̣n lại của ḿnh. Kế hoạch đó khiến tôi bất ngờ.
Bố vợ thực ra đă có ư định để lại tài sản cho cháu nội sau khi ông qua đời, thay v́ cho gia đ́nh chúng tôi, những người đă vất vả chăm sóc cháu trong nhiều năm. Ông thậm chí đă t́m được luật sư và đang chuẩn bị lập di chúc. Nghe đến đây, tôi như bị sét đánh, trong ḷng dâng lên tức giận.
Tôi không tin nổi trở về pḥng ngủ, nằm trên giường trằn trọc măi không ngủ được. Tôi không hiểu tại sao bố vợ lại có quyết định như vậy. Chúng tôi luôn hiếu thảo với ông, đă cố gắng hết sức để chăm sóc và chia sẻ. Nhưng ông đáp lại công sức của chúng tôi bằng cách cho cháu trai tài sản.
Ngày hôm sau, tôi thử hỏi chuyện chia tài sản với bố vợ nhưng ông lảng tráng và nói rằng tôi không cần tôi can thiệp. Nh́n thấy sự thờ ơ của ông, sự tức giận và thất vọng của tôi càng dâng lên. Tôi bắt đầu tự hỏi, bao năm qua tôi có vị trí ǵ trong gia đ́nh này? Sau tất cả, tôi cũng chỉ là người ngoài?
Những ngày sau đó, tôi luôn trăn trở về vấn đề này. Vợ tôi nhận thấy sự bất thường nên đă chủ động hỏi, tôi cũng không giấu tâm sự của ḿnh. Sau khi nghe, vợ tôi an ủi có lẽ bố có kế hoạch khác, chúng tôi nên tôn trọng quyết định của ông. Qua một hồi suy nghĩ, tôi dần b́nh tĩnh lại.
Tôi nhận ra rằng dù bố vợ có quyết định thế nào th́ tôi cũng không thể v́ thế mà không hoàn thành nghĩa vụ của ḿnh. Suy cho cùng, ông ấy là bố vợ và là một phần của gia đ́nh chúng tôi. Tôi nên đối mặt với vấn đề này bằng lư trí hơn.
V́ vậy, tôi quyết định trút bỏ sự tức giận và thất vọng. Tôi bắt đầu quan tâm đến cuộc sống và sức khỏe của bố nhiều hơn, đồng thời cố gắng dùng hành động để thu hẹp khoảng cách giữa hai bố con. Dù bố vợ vẫn giữ khoảng cách nhất định nhưng tôi có thể cảm nhận được ông đang dần chấp nhận những thay đổi của tôi.
Thời gian trôi qua, tôi dần dần thoát ra khỏi "cái bóng" trong ḷng ḿnh. Tôi hiểu một sự thật: Mỗi thành viên trong gia đ́nh đều có những ư tưởng và kế hoạch riêng của ḿnh. Chúng ta không thể thay đổi quyết định của họ, nhưng chúng ta có thể chọn thái độ đối mặt. Tôi chọn dùng t́nh yêu thương và ḷng bao dung để giải quyết vấn đề, v́ tôi tin rằng chỉ có cách này gia đ́nh chúng tôi mới thực sự ḥa thuận và hạnh phúc.
Bây giờ nh́n lại, trải nghiệm đó đă giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi đă học cách giải quyết những xung đột, vấn đề trong gia đ́nh, đồng thời học được cách trân trọng thời gian dành cho người thân.
VietBF@ Sưu tập