Hồi ngày xưa ...
Đám "dân quê" chúng tôi ra phố, ngại nhất bị dân "kẻ chợ" họ gọi là đồ nhà quê, nghe nó tủi bỏ mẹ. Mà đúng là quê thật, bộ quần áo chả có ǵ là tươm tất, rách th́ cũng vá lại, nhưng luộm thuộm. Tóm lại là nh́n vào quê hết chỗ nói.
Đám nhà quê chúng tôi ngại lắm, chả dám ho he với dân phố, và luôn nghĩ họ thuộc "đẳng cấp trên". Nh́n những căn nhà xây, nó khác với những căn nhà lợp rạ ở quê. Đồ dùng trong nhà họ toàn đồ cao cấp, mà ḿnh chỉ mong ước được một lần mó tay vào thôi.
Th́ đấy.
Năm chín mấy, tôi ở trong Nam về. Cái thời tàu xe đắt đỏ lại khan hiếm, đi từ Sài G̣n ra bằng ô tô, lại nhảy lên mấy chặng mới về nhà. Tôi xuống xe ở Giáp bát, người th́ nhằng nhịt toàn màu đen, cứ như ở Quảng Ninh mới lên, tay xách túi quần áo nho nhỏ. Th́ định bụng vào nhà "giặt là tẩy" tắm phát rồi về quê, vừa bước vào cửa th́ mẹ con bà chủ cửa hàng nh́n ḿnh rồi xầm x́. Ḿnh nghe chả rơ, nhưng chắc chắn họ bảo: thằng nhà quê nh́n tởm.
Ừ! th́ chả nhà quê chứ c̣n ǵ nữa, chả quê th́ phố với ai. Một lát thằng con nhảy vào dặn: mở máy nước nóng phải thế này, bật điện phải thế kia. Nghĩa là thằng nhỏ sợ ḿnh nhà quê không biết, ra cửa nó c̣n nói với theo, anh mở ít nóng thôi, không khéo là trụi lông đấy.
Ḿnh chỉ cười mỉm!
Th́ nhà quê ḿnh không căi làm ǵ, nhưng cái vụ máy nước nóng th́ ḿnh lạ đếch ǵ nữa. Ở Sài G̣n cả chục năm, máy ǵ chả biết, thậm chí nó c̣n hiện đại hơn nhiều. Nhưng ḿnh cũng cứ ậm ừ cho qua, bởi ḿnh là nhà quê đích thị chứ c̣n ǵ mà căi.
Bây giờ khác rồi.
Thời thế cũng đổi thay, người quê như người phố, cùng xài chung mặt hàng như nhau, chả ai c̣n lạ lẫm với công nghệ nữa. Thậm chí người phố c̣n "rách" hơn cả người quê.
Đấy ...
Không tin xem ảnh.
Ôi! đồ ...nhà phố!
VietBF@sưu tập
|