“Mẹ mày theo trai…mẹ mày theo trai…mẹ mày theo trai…”.
Nó bịt chặt hai tai, nước mắt như mưa, chạy như ma rượt trên con đường làng quanh co. Bao nhiêu năm mà những lời đau đớn tận tâm can ấy vẫn cứ bám riết lấy tâm trí nó, mỗi khi ai đó kể đến chuyện đàn bà ngoại t́nh.
Bây giờ nó – bé gái ấy đă trở thành người đàn bà, người mẹ của đứa con gái nhỏ, vừa tṛn một tuổi.
- Mẹ sắp mất rồi, em về đi! Cả ba chị đều về hết rồi, chỉ c̣n thiếu… mỗi em nữa thôi!
Chị gái nó nói trong điện thoại với cái giọng tha thiết như van nài. Nó vội lắc đầu, ngoảnh mặt về phía cái vơng của đứa con gái nhỏ.
- Con em c̣n nhỏ…với mấy nay, nó không được khỏe, em không về được!
- Về đi em, mẹ đang chờ em đó!
Nó nghe bên kia tiếng ho và cả tiếng thở khó nhọc của mẹ. Chị gái xoay màn h́nh điện thoại để nó được nh́n thấy gương mặt mẹ lần cuối nhưng nó đă tắt ngay điện thoại.
Nó chạy nhào vào nhà tắm, khóc tức tưởi như thủa ấu thơ, như cái ngày, nó thấy mẹ trèo lên xe người đàn ông trẻ ấy…
Nó không nhớ được đă chạy theo mẹ một quăng đường bao xa, đă gọi mẹ bao nhiêu câu: “Mẹ ơi…mẹ đừng bỏ con…đừng bỏ con mà mẹ…” Tiếng gọi đau đớn như xé toạc trái tim non nớt của nó.
Nó chạy đến khi mệt nhoài, không c̣n sức nữa. Nó ngồi bệt xuống ven đường, khóc đến khi trời tối và mắt không c̣n thấy lối đi nữa. Nhưng mẹ nó đă không bao giờ quay trở lại.
Và rồi những ngày sau, mỗi khi buồn t́nh trong cơn say, lần nào cha nó cũng mang bộ quần áo và đôi dép của mẹ nó bỏ quên ra chặt nham nhở. Ông vừa chém, vừa chửi rồi vừa khóc.
Trông thấy cảnh ấy, nó chỉ biết trốn sau nhà, khóc trong thầm lặng.
Nhưng có lẽ nỗi đau mẹ bỏ rơi không ám ảnh nó bằng chuỗi ngày đi đâu, hàng xóm, bà con xa gần cũng cứ to nhỏ chuyện mẹ nó là thứ đàn bà hư thân mất nết, bỏ chồng con theo trai trẻ.
- Mẹ mất rồi, về đi em! Chiều mai là đưa mẹ ra rồi!
Nó gần gật cái đầu rồi lại vội vàng tắt máy, khi nhận cuộc điện thoại mới nhất của chị. Trên chiếc vơng, đứa con gái của nó đang ngủ bỗng giật ḿnh, khóc ré lên. Nó ôm con vỗ về.
Từ khi làm mẹ, tâm tính nó đă dịu đi, đă thôi oán giận mẹ, mỗi khi nhớ về quá khứ tuổi thơ nhưng nó vẫn chưa thể quên được…những kư ức đau thương ấy.
Khói nhang nghi ngút, tiếng kèn đưa tiễn người về nơi chín suối vang lên thê thiết. Trước bài vị và di ảnh của mẹ, bỗng nước mắt nó bật ra.
Nó khóc nhưng không phải v́ thương mẹ mà v́ thương chính ḿnh. Nó khóc cho một tuổi thơ đă đánh mất măi măi niềm vui, sự hồn nhiên…khóc…cho một tâm hồn đầy những vết xước…khóc cho lần cuối cùng…khi nó lẩm bẩm trong cơn nức nở: “Con nguyện tha thứ cho mẹ…mẹ đi thanh thản mẹ ơi!”.
VietBF©sưu tập