Cô giáo môn Tâm lý học đã kể lại một kỷ niệm:
Tuần trước, tôi đã cho những học viên lớn tuổi của tôi một bài tập về nhà,mà rất nhiều người cho là kỳ dị:«Trong một tuần,hãy đến nói với một người,là bạn yêu thương họ.Đó phải là một người mà bạn chưa bao giờ nói những lời đó hoặc ít nhất là đã không nói điều đó trong suốt một thời gian dài».
Ở vùng mà tôi đang dạy học,người ta sống rất khép kín.Lớp học tôi dạy có rất nhiều người đàn ông xấp xỉ bốn mươi trở lên,và cả thế hệ của họ được rèn giũa rằng việc thể hiện cảm xúc quá nhiều là uỷ mị.Nói những lời yêu thương đối với họ là những điều rất ư là khó khăn,có phần còn xa xỉ nữa!.Còn khóc lại là một sự cấm kỵ.
Sau tuần đó,tôi hỏi xem có ai«làm bài tập»chưa?.
TÔI đã rất kỳ vọng vào một vài học viên nữ sẽ lên tiếng,nhưng không phải,người dơ tay đầu tiên lại là người đàn ông.Trông ông ấy có vẻ rất xúc động!,ông phát biểu:
-Cô Dennis,tôi đã rất giận dữ khi tuần trước cô cho chúng tôi bài tập này:«Một bài tập ngớ ngẩn»,tôi đã nghĩ vậy!.Nhưng khi lái xe về nhà,tôi bỗng nghĩ đến bố tôi.Năm năm trước,hai bố con tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt,và từ đó coi như không có nhau trên đời này nữa.Trên đường về nhà,tôi đã suy nghĩ miên man và khi bước tới cửa thì tôi đã quyết định nói với bố rằng:tôi rất yêu thương ông.
Thật là lạ,ngay khi có quyết định,tâm hồn tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.Tại sao điều dễ dàng như vậy mà năm năm qua tôi đã không thể làm được?!
Sáng hôm sau,khi đến chỗ làm,việc đầu tiên tôi làm cho một ngày mới là gọi điện thoại về nhà bố mẹ.Khi nghe tiếng của bố,tôi hồi hộp chỉ nói được ngắn gọn:
-Tối nay con sẽ ghé qua nhà một chút,có được không ạ?.Con...,con muốn nói chuyện với bố!-Bố tôi gắt lên:
-Lại chuyện gì nữa đây?Anh muốn qua lúc nào thì qua,ai cấm được!-Và tôi biết rằng đó là một lời đồng ý.
Khi bấm chuông cửa nhà bố mẹ,tôi thầm mong là chính bố sẽ ra mở cửa cho tôi.Không biết là có sự nhạy cảm của tình yêu không,mà lúc đó bố tôi đã ra mở cửa thật!.Đến lúc ấy,không thể cho phép để phí một phút giây nào nữa,tôi bước lại gần ông rồi nói:
-Bố!Con chỉ đến đây để nói rằng con rất yêu bố!.
Bố tôi gần như đứng sững lại,có một cái gì đó như băng giá đang tan ra trên gương mặt ông.Lần đầu tiên trong đời tôi thấy bố mình bật khóc .Ông ôm chầm lấy tôi,như thể vừa tìm thấy vật báu của cuộc đời!,mà ông tưởng đã trôi tuột khỏi tầm tay mình.Ông nói gấp:
-Con trai!bố cũng yêu con..,nhưng bố đã không biết làm cách nào để nói điều đó.
Đó là khoảnh khắc mà tôi biết,mình sẽ chẳng bao giờ quên được.
Hai ngày sau,bố tôi bị một cơn đau tim và đến lúc này đây,ông vẫn chưa tỉnh.Các bác sĩ cũng không chắc rằng ông có thể tỉnh lại nữa hay không?!
Cô Dennis,tôi xin cảm ơn cô vì bài tập mà cô đã giao cho chúng tôi.Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chưa giảng hòa cùng bố và kịp nói với ông những điều cần phải nói?.Nếu như thế,tôi chẳng bao giờ còn có cơ hội làm điều ấy nữa!...Vậy đấy!
Nếu các bạn cần nói lời yêu thương với một người,xin hãy làm ngay đi.Yêu thương là điều không thể trì hoãn.
VietBF © sưu tầm